Không biết sau này anh ta có yêu mình như yêu Lạc Vy được không? Nhưng thôi mơ mộng làm gì mình đã hứa với người đó rồi.
Mình không thể dây dưa với anh ta nữa.
Như bây giờ cũng tốt, anh ta càng tàn nhẫn mình sẽ càng dễ buông bỏ.
Lâm Hạ Miên thấy thái độ dửng dưng của Bạch Yên Chi chắc chắc có vấn đề.
Rõ ràng Bạch Yên Chi có làm chuyện gì mờ ám sau lưng anh Đình Ngôn, mình phải quan sát cô ta mới được.
Bạch Yên Chi vui vẻ tưới cây, làm cỏ ngoài vườn, đám hầu gái cũng phụ cô vun tưới, họ rất đổi kinh ngạc, bởi thiếu phu nhân kiêu ngạo ngày nào, hôm nay lại toả ra thanh thản.
“Thiếu phu nhân, thật sự đêm qua thiếu gia đợi thiếu phu nhân về từ chiều á.” _Một hầu gái vừa tưới hoa vừa nói, khiến cô giật mình sơ ý tay bị gai hoa hồng đâm trúng rỉ máu, chiếc kéo đang tỉa hoa cũng rơi xuống một cái độp dưới chân.
“Em nói cái gì? Hôm qua thiếu gia đợi tôi sao?”
Hầu gái này nhỏ tuổi vừa mới vào làm có hai ngày tên Liên Nhu, thân phận mồi côi, nên Bạch Yên Chi rất thương Liên Nhu.
"Đúng ạ! Hôm qua thiếu gia nhận được phong bì gì đó, mở ra xem xong giận dữ, lát sau là thiếu phu nhân về á.
Liên Nhu trung đôi mắt cảm thương, nói tiếp:
“Thiếu phu nhân, hình như là thiếu gia ghen á!”
“Ghen!” _ Bạch Yên Chi ngồi xuống ghế đá vừa cắt tỉa từng nhánh hoa hồng c ắm vào bình.
Anh ta mà ghen.
Đêm qua chửi nặng, hung bạo hơn hổ dữ.
“Thiếu phu nhân, hôm qua Lâm tiểu thư nói thiếu phu nhân ra ngoài gặp Lục Thừa Cẩn gì đó.”
Bạch Yên Chi nghe Liên Nhu phân trần, hiểu ra lý do Mặc Đình Ngôn đai nghiến cô thậm tệ đến thế.
Mà thôi bỏ đi dù sao cũng sắp rời khỏi anh ta rồi.
Phía bên này Mặc Đình Ngôn thân ngồi trong văn phòng, chứ lòng nghĩ ngợi về đêm qua ân ái với Bạch Yên Chi.
Hắn xoay bút, đảo ghế tới lui xui ngược.
Trượt dài mũi viết trên tài liệu, vẫn là hắn không tài nào tập trung được, nhớ đến thái độ bất cần đời, an phận làm người hầu sáng nay của cô vợ hờ, đúng là chọc gan hắn.
Hắn đẩy số tài liệu trên bàn theo cơn nóng, phóng hết xuống nền gạch lạnh tanh.
"Bạch Yên Chi, cô giỏi lắm, dám xem tôi không ra gì! Được thôi, nhà họ Lục sẽ lãnh hết tay ươn.
"
Mặc Đình Ngôn nói là làm, hắn gọi ngay cho thư ký mang vào danh sách số công ty là con cờ hắn muốn gài vào Lục Thị.
Thư ký nhìn hắn chầm chầm, trước giờ cô chưa bao giờ thấy tổng giám đốc mình toả ra lạnh lùng đóng băng cả căn phòng đến thế.
Hắn đang xem tài liệu bất giác ngẩn lên thấy thư ký không dời mắt khỏi mình, liền hỏi.
“Thư ký Trình, có gì trên mặt tôi sao?”
“Ơ, không…không có!” _ Thư ký bối rối trả lời.
Hắn chẳng mải mai quan tâm thái độ đó, lạnh giọng hừ một tiếng, thư ký nhang chân rời đi.
Ra ngoài cô ta vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Thư ký Trình…”
Là giọng nam âm trầm truyền tới, cô ta ngẩn lên thấy phong thái đại tổng tài, khuôn mặt tuấn mĩ, đẹp ngang ngửa tổng giám đốc của mình.
Phép lịch sự cô cúi chào đáp lại nụ cười hoà nhã trước mặt.
“Dạ!..anh là?”
“Sao? thật sự không nhận ra cậu bạn học này à? Lớp trưởng có vẻ phủ quá rồi.”
Thư ký Trình nhận ra người quen vội bịt miệng ép sát anh ta vào tường.
“Suỵt…nhỏ tiếng thôi.”
Khoảng cách nam nữ này là quá sát rồi, điểm nhạy cảm cũng va phải nhau.
Thư ký Trình thả chàng trai kia ra chỉnh lại quần áo.
Anh ta cũng nghiêm túc tằng hắng vài tiếng, khẽ nói.
“Trình Uyển Ngư, sao cậu lại ở đây? Chả phải cậu du học Nhật Bản sao? Tốt nghiệp luật sư mà.”
“Thừa Cẩn, sao cậu biết tôi ở đây làm thư ký!”
Lục Thừa Cẩn cúi người nói nhỏ vào tai cô.
“Tôi điều tra.”
“Hả?”_ Trình Uyển Ngư há hốc mồm kinh ngạc.
“Thật ra là tôi điều tra Mặc Đình Ngôn, nhưng lại vô tình phát hiện ra cậu làm thư ký cho anh ta.”_ Lục Thừa Cẩn nói nhỏ.
Hai ngày trước Lục Thừa Cẩn thuê thám tử theo dõi nhất cử nhất động của Mặc Đình Ngôn, bởi anh cảm thấy Mặc Đình