Vở kịch vợ chồng này hắn không biết diễn đến bao giờ.
Lỡ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì…
[…]
“Két…”
Chiếc xe Bugatti thắng lại trước một khách sạn lớn.
Khách sạn Sao Mai.
Từ Thiên Uy quay qua nhìn người bên ghế lái, cảm giác ớn lạnh lạ lùng.
“Châu Đông Hàn, dừng ở đây làm gì?”
Châu Đông Hàn gở dây an toàn của bản thân, rồi tháo giúp người đang ngơ ngác bên cạnh mình.
“Vào trong nghỉ sáng về.”
“Anh bị điên à, còn xíu nữa tới nhà tôi rồi!”
“Đêm nay bão lớn đấy, cậu nhìn đi.”
Từ Thiên Uy nhìn theo hướng tay chỉ của đối phương ra ngoài trời, đúng thật mưa khá to.
Đúng là dự báo thời tiết đêm nay có cơn bão lớn.
Đoạn đường về Từ Gia còn tầm 15 km.
Từ Thiên Uy đành ưng thuận theo tên tâm cơ Châu Đông Hàn vào khách sạn, anh lấy thẻ phòng, nhân viên nữ dùng ánh mắt chứa đầy ý đen tối, nhìn một nam khuôn mặt đậm chất bad boy đứng cạnh một trai mang nét đẹp phi giới tính và style xịn.
Máu hữu nữ truyền lên não, ánh mắt loé sáng.
“Thẻ.”
“Thẻ.”
Từ Thiên Uy phải lặp lại 2 lần từ “thẻ” thì cô nhân viên mời hoàn hồn.
“A, thẻ gì cơ?”
“Cốp.”
Từ Thiên Uy tiện tay ký lên đầu cô nhân viên thiếu chuyên môn.
Hỏi lại khách ư? Đôi lông mày nhíu lại, khẽ nói:
“Thẻ phòng!”
“Dạ vâng! Đây ạ!”_ Nữ nhân viên cung kính đưa thẻ.
Châu Đông Hàn đứng sau cười trộm nãy giờ, chưa kịp tém nụ cười gian manh thì bị Từ Thiên Uy xoay lại bắt trúng điều đó.
Đôi mắt cụp xuống đầy ngờ vực, bực bội hỏi.
“Anh cười cái gì?”
À không có gì? _ Châu Đông Hàn gải gải đầu nói xạo.
Từ Thiên Uy “ừ” một tiếng rồi lướt qua.
“Khoang đã cậu ăn gì tôi oder.”
“Không ăn!”
Châu Đông Hàn gọi theo hỏi tiếp:
“Thế uống nước ép không?”
Phía trên lầu vọng lại:
“Nước suối!”
“Ừ…”
Châu Đông Hàn thoáng buồn trên khuôn mặt, trả lời một tiếng, rồi lấy hai chai nước suối chạy theo lên lầu, vọt lên trước mặt Từ Thiên Uy.
“Sao không ăn uống gì?”
“Tôi không đói khát…” Từ Thiên Uy ngưng lời trừng mắt nói tiếp: “Tránh ra!”
“Cậu nôn thế à?”
“Ừ!”
Châu Đông Hàn câu nói và ánh mắt ám muội, nhưng nghe nghe không nhận ra nên vô thức ưng thuận ý đồ đen tối của đối phương.
Sau khi vào phòng, Từ Thiên Uy bơi vào phòng tắm, rửa sạch nước mưa trên người.
“Rào rào.”
Lát sau trở ra thấy chăn ga bên giường kia ướt sủng, quay qua nhìn Châu Đông Hàn nằm dài trên giường nọ, những ngón tay thoăn thoắt lướt trên màn hình điện thoại.
Từ Thiên Uy vừa lau tóc vừa nhíu nhíu mày hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Châu Đông Hàn vỗ vỗ vị trí cạnh mình, nhàng nhã đáp:
“À! Nãy lỡ tay làm đổ hai chai nước lên đó, thôi có gì tôi chịu thiệt cho cậu ngủ cùng, dùng…chung…”
Từ Thiên Uy nghe ngữ điều đầy mùi mị hoặc xen tà râm.
Tên này rõ ràng bày trò muốn anh bò lên giường anh ta.
Từ Thiên Uy đã kỳ công này nỉ hai ông khách kia nhường phòng có giường đôi, giờ coi như công cóc.
Từ Thiên Uy ngoài trừ cha anh thì chả ai được anh ngủ chung cả.
Mà nếu có thì cũng phải là con gái thôi, anh không phải con trai sạch sẽ toàn mĩ gì, cũng từng chạm qua thân thể con gái rồi, nhưng để ngủ chung qua đêm thì không cô nào có cô hội đó.
Bởi trong tim Từ Thiên Uy chỉ có mỗi Bạch Yên Chi…
“Anh cố ý?”
“Không, vô tình thôi.”
Từ Thiên Uy ôm hậm hực, lực bất tồng tâm, cũng không còn cách nào, đành leo lên giường ngủ.
Dù sao giường đủ khoảng cách rộng để không động phạm nhau.
Từ Thiên Uy đâu lưng về hướng Châu Đông Hàn buông lời cảnh cáo:
“Khôn hồn thì an phận, nửa đêm mà làm bậy.
Tôi cho anh chết đấy!”
Châu Đông Hàn cười tà mị: “Được rồi, bảo bối ngủ đi.”
Từ Thiên Uy nghe xong lông tóc dựng cả lên.
Cái tên này đúng là không bình thường, gắng đêm nay thôi, mai mốt né anh ta ra mới được.
Tổ tông phù hộ cho con nhé….
Đồng hồ trên tường kim điểm 3 giờ 1 phút.
Tiếng kim đồng hồ vang trong màng đêm tĩnh lặng.
“Tít tắc…tít tắc…”
“Xoẹt.”
Tiếng vải bị xé toạc, Từ Thiên Uy mở mắt thấy mờ ảo khuôn mặt đẹp trai của ai đó đang ngó mình từ trên xuống, mỉm cười rất hút hồn, cậu bị cuốn theo cũng cười đáp trả.
Giây sau cậu cảm giác nặng nặng phần hạ [email protected] như có vật nặng đè chặt, đưa tay xoa thái dương nhìn rõ khuôn mặt trên không trung nhận ra là Châu Đông Hàn, rồi liếc xuống hạ [email protected] bị nam nhân kẹp chặt.
Cậu trợn ngược mắt, đầu lùng nhùng.
“A!!!..Châu…Châu Đông Hàn… anh làm gì trên người tôi!”
Châu Đông Hàn vậy mà bị phát hiện