Cô cũng gọi là chiều cao quá khiêm tốn rồi, cao 1m55 thôi.
Hắn lại cao tận 1m89.
Thì ra lúc nãy là Mặc Đình Ngôn cố tình khoá cửa mấy ổ khoá, là có ý đồ muốn Bạch Yên Chi ngủ cùng hắn.
Mà lúc tỉnh lại không thấy người đâu hắn mới bước ra xem, thấy đúng như dự đoán Bạch Yên Chi muốn qua phòng này để né tránh hắn đây mà.
Bạch Yên Chi chắc không biết được tâm cơ của người chồng, trong lòng hỗn loạn, đẩy hắn ra vỗ vỗ hai gò má đang ửng đỏ xem mình có đang bị ảo giác không.
Tên ác ma này nay lại dịu dàng kỳ cục.
Lúc trước như sói dữ cọp vồ, giờ là đang cố tình đối tốt với cô sao? Chắc chắn có âm mưu gì đó.
Khó khăn lắm cô mới ném được cảm xúc yêu hắn, hành động còn người ôn nhu này làm tim cô loạn nhịp nữa rồi.
“Mặc…Đình Ngôn, anh ổn không?”
Mặc Đình Ngôn lạnh giọng trả lời:
“Ừ, bình thường, cô về phòng đi!”
Bạch Yên Chi kinh ngạc nhìn hắn lấy một cái, rồi nhanh chóng trở về phòng.
Người ở lại tay cũng đã siết chặt, khuôn mặt ánh lên tia bất kham.
Làm sao trong một thời gian ngắn mà hắn có thể xoá được hình bóng người cũ mà chủ động mang ý định ngủ với người mới như vậy.
Hắn nghĩ bản thân điên thiệt rồi, khi không lại bày trò mò lên giường của Bạch Yên Chi.
Nhớ lại thì có lẽ hắn bị lời nói của Từ Thiên Uy thao túng chăng? Một người khăng khăng trả thù cho người yêu đã mất, không thể nào lại yêu cô gái mà hắn muốn dày vò được.
Người hắn yêu thì không thể cưới, người cưới được thì hắn không thể yêu.
Rốt cuộc hắn không thể phân định được là đang trả thù Bạch Yên Chi, hay đang tự dày vò chính mình.
Hắn mở mấy lượt khoá đá mạnh cửa vào phòng ngã lăn lên giường, nâng tay lên không trung, mường tượng hình ảnh của Lạc Vy hiện lên với nụ cười thật tươi, rồi đột nhiên hình ảnh đó nhoà đi thế vào là khuôn mặt cáu kỉnh của Bạch Yên Chi.
Hắn bừng tỉnh rụt tay lại, vô thức nói ra suy nghĩ:
Tại sao? Mình lại nhìn ra cô ta chứ? Mình bị sao vậy?
Mặc Đình Ngôn xoa xoa ngực trái, tự hỏi bản thân.
Hắn không thể ngủ được đêm nay rồi.
Hắn đứng dậy mang rượu ra ban công thả hồn, ngắm nhìn cảnh đêm.
Đem tất cả sầu não ném ly rượu bay vào khoảng trời đen.
Bên phòng cạnh…
Bạch Yên Chi cũng không tài nào ngủ được, bước ra ban công ngắm sao giải tỏ ưu phiền, bất giác quay qua thấy góc nghiêng khuôn mặt đẹp không góc chết của Mặc Đình Ngôn.
Hắn xoay người tựa lưng vào ban công, lúc đó cô vội vàng núp xuống chậu cây to, thở phào nghĩ may là anh ta không thấy mình.
Nguy hiểm quá.
Cô vuốt vuốt ngực mình trấn an bản thân đứng từ từ núp tán cây kiểng, xuyên qua kẻ lá ngắm nhìn hắn đang nốc cả chai rượu vang cỡ đại.
Cô không khỏi thốt lên:
“Ôi chúa ơi! Anh ta muốn tự sát à, uống thế cháy cả dạ dày mất.”
“Mất…sao?”
Giọng nói âm trầm lạnh lẽo của Mặc Đình Ngôn kèm hơi thở ấm phà vào tai, cô ngẩn lên thấy khuôn mặt hắn kề sát hai chóp mũi thanh tú cách một chiếc lá nhỏ là chạm nhau.
Lúc nãy xoay người hắn đã thấy cô rụt người lúp ló dưới tán cây.
Nhưng hắn chẳng mấy quan tâm điều đó, tiếp tục dốc rượu vào tâm trạng vạn lần bi thương của mình.
Hắn còn một nỗi khổ khác ngoài chuyện tình cảm với Lạc Vy.
Từng lời từng chữ mà Bạch Yên Chi thốt ra hắn nghe không sót nửa từ.
Hắn biết được cô vợ này rất quan tâm chồng.
Bạch Yên Chi nhìn hắn gượng gạo đáp lời hắn.
“Ý tôi là…là anh uống ít thôi, mắc công tôi lôi thay anh vào phòng nữa.”
“Cô…”
Mặc Đình Ngôn tức nghiến răng, rít giọng kéo dài, đây rõ ràng cô nhắc lại hai lần anh xỉn quất cần câu, lăn lốc ngoài ban công ngủ ngon lành tới sáng, còn hành sốt để cô chăm sóc.
Hắn xoay người trở vào phòng cửa đóng sầm phát ra