Mặc Đình Ngôn đúng là tham lam rồi, một chân đứng hai thuyền, vừa muốn chiếm hữu Bạch Yên Chi vừa muốn chăm lo tổ ấm với Lạc Vy.
* Xin lỗi chứ! tác giả rất chê cái nết bắt cá hai tay nha! hí hí! Truyện thôi ngoài đời tác giả SE rồi.*
…
Buổi sáng sớm…
Biệt Thự Mặc Gia.
Sau hai tuần nằm viện Mặc Đình Ngôn xuất viện về nhà.
Bạch Yên Chi diều hắn vào nhà, bởi chân hắn là bị nứt tuy tháo băng rồi nhưng chưa đi lại bình thường được.
Bước vào tới phòng khách thì con rắn tinh Lạc Vy ngồi chểnh chệ trên sofa, thấy cả hai bước tới là lơi vào lòng Mặc Đình Ngôn vuốt v e quan tâm hắn, thuận tay đẩy Bạch Yên Chi thất thế té nhào.
Mặc Đình Ngôn ngoái nhìn Bạch Yên Chi tay bị trày rướm máu, tự nhiên lòng hắn có chút xót, nhưng rồi người con gái mảnh mai bên cạnh giọng ngọt ngào như rót mật vào tai hắn.
Đôi mắt long lanh, hàng mi cong vút thu hút ánh nhìn si tình của hắn.
“Anh Đình Ngôn, để em dìu anh lên phòng!”
Hắn theo tiếng gọi tình yêu lên lầu, một hầu chạy lại đỡ Bạch Yên Chi lên, bởi có lẽ trật cổ chân rồi đứng lên không được, sau khi thoa dược liệu giảm sưng, cô bưng cơm sáng lên phòng vợ chồng.
“Cạch.”
Đẩy cửa vào thấy Lạc Vy bò trường trên giường quyến dụ chồng cô, còn hắn ăn mặc phanh áo hở ngực rắn rỏi ra.
Cảnh tượng này đầy ám muội rồi, đây là nồi nào vung đó sao? cẩu nam nữ đây sao?
Bạch Yên Chi lướt qua đặt nhẹ nhàng mâm cơm lên bàn làm việc cạnh cửa sổ, quay người nhìn hắn một cái rồi rời khỏi phòng.
Trong lòng hắn chột dạ lạ lùng, cô gái trải qua tình yêu mật ngọt đã trở về bên hắn, sao hắn lại thấy trống vắng, cảm giác không mặn mà như thuở mới yêu nữa.
Hắn từng đinh ninh tình yêu dành cho Lạc Vy là thiên trường địa cửu, khi đó hắn khát khao cưới Lạc Vy, sống chung một nhà, ngủ chung giường đắp chung chăn.
Nếu cha hắn không ngăn cắm thì đám cưới đã tiến hành từ lâu rồi, và có lẽ đã sớm sinh quý tử rồi.
Lạc Vy ngồi trên đùi rắn chắc ngã lưng vào lòng ngực ấm nóng vuốt v e những múi cơ săn chắc, vòng ngực căn tròn của nữ nhân khẽ chạm vào chúng, bờ môi mộng khẽ hôn từ cổ xuống ngực, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ luôn vào vật mềm mẩy ấm nóng của nam nhân, thuần thục k1ch thích nó.
Kh0ái cảm được đẩy lên hắn xoay người nữ nhân đè dưới thân, bàn tay lân la va chạm vào đôi môi đỏ son, ánh mắt thâm thúy đảo hết thân thể mỏng mang phong phanh trong chiếc đầm ngủ gợi cảm.
Hắn cúi người hôn vào bờ môi ngọt ngào, luồn lưỡi vào khoan miệng cảm xúc d*c vọng hoà quyện vòng tay hắn ôm lấy thân thể mềm mại.
Chiếc đầm đỏ tuột dần lộ ra hai quả đào tiên, khuôn mặt ửng đỏ chả nữ nhân, nâng cảm xúc lên cao, hắn cúi xuống còn 1cm nữa là chạm quả đào tiên thì…
“Cạch.”
Đứng hình, tình hình là có kẻ phá đám.
Tiếng đẩy cửa làm vắng đoạn cảm xúc của cả hai.
Là quản gia Dĩnh Đường đẩy cửa vào, thằng nào kẻ nấy quần áo xộc xệt, ông cau mày nói:
“Thiếu gia, lão gia muốn nói chuyện với cậu.”
Dĩnh Đường bước lại gần đưa điện thoại cho Mặc Đình Ngôn không lườm Lạc Vy một ánh mắt cảnh cáo.
Rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong lòng Lạc Vy gợn sóng, bởi không biết cha Mặc Đình Ngôn về, cô ta sẽ ra sao?
Mặc Đình Ngôn khoát áo chỉnh tề bước ra ban công nói chuyện.
“Cha, con nghe!”
Bên kia là giọng điệu đầy giận dữ: [Ranh con, cha không muốn con dắt Lạc Vy bước vào Mặc Gia, xem cha nói đùa à!]
“Dĩnh Đường nói với cha sao?”
[Ừ, ông ta không nói, mày tính ăn ngủ ngay trong căn phòng vợ chồng à!]
Mặc Đình Ngôn nghiến răng nghiến lợi, đến cả hắn đang làm gì lão quản gia kia cũng báo cáo ư? Nhất định sau cuộc gọi này hắn sẽ xử tội lão ta.
“Cha, chuyện riêng của con, con lớn rồi, con tự biết làm gì!”
[Khốn kiếp, mày làm gì trên giường hả?]
“Cha…”
[Ừ, tao đây! Mẹ kiếp, mọi chuyện đã ổn thoả, mày lôi con tiểu tam về phá nát gia can hả?]
“Cha! sao lại nói nặng Lạc Vy.”
Đầu giây bên kia Mặc Diệu trầm tư hồi lâu mới đáp lời nhẹ nhàng:
“Đình Ngôn, nghe lời cha, giữa hai người phụ nữ của đời con chỉ