Lạc Vy không biết cha cô ta có thâm thù đại hận gì với Lục Gia nữa?
Tối đó sau khi tắm xả d*c vọng xong, Mặc Đình Ngôn ngủ ở sofa tới sáng.
Sáng ra Lạc Vy bỏ ra ngoài sớm, lúc Mặc Đình Ngôn giật mình dậy thì thấy Bạch Yên Chi đang ngồi trên sofa đối diện nhìn hắn.
Hắn bật dậy hỏi:
“Sao cô nhìn tôi thế!”
Bạch Yên Chi dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn, giọng khẽ khàng: “Ngôn Ngôn, anh cho tôi ra ngoài một chút được không?”
Mặc Đình Ngôn liếc nhìn mân com ngon trên bàn, thêm giọng ngọt ngào gọi “Ngôn Ngôn” là hắn thích rồi và hàng lệ trên khoé mi Bạch Yên Chi.
“Cô muốn ra ngoài làm gì?” Giọng hắn ôn nhu.
“Chuyện rất quan trọng, tôi hứa chỉ hai tiếng thôi!”
Cô ta là đang nan nỉ mình sao? Mặc Định Ngôn bấu cằm suy nghĩ hồi lâu, âu thì cũng không nên giam cầm Bạch Yên Chi quá, chắc chắn cô sẽ ghét hắn mất.
Hắn phất tay da dấu cho cô đi.
Bạch Yên Chi đứng lên xoay lưng rời đi nhưng bỗng khựng chân lại, ngầm nghĩ tại sao Mặc Đình Ngôn lại dễ dàng cho cô đi như vậy? Nhưng sau đó cô cười mỉa mai.
Cũng phải thôi Lạc Vy đã trở về, anh ta sao còn muốn giữ mình trả thù nữa.
Bạch Yên Chi xuống sân lên xe taxi rời đi.
Mặc Đình Ngôn trên ban công trông xuống sân mỉm cười hài lòng, vòng vào ăn sáng xong cũng thay âu phục đến công ty.
Trong phòng tổng giám đốc không sao tập trung làm việc được, suy nghĩ bâng quơ rốt cuộc tại sao sáng nay Bạch Yên Chi khóc khẩn cầu ra ngoài.
Bỗng điện thoại hắn reo lên đầu dây bên kia là giọng nam gấp gáp báo: [Mặc Tổng không hiểu sao cổ phiếu bên Lục Thị tuột dốc trầm trọng.
Chủ tịch Lục đột quỵ nhập viện rồi.]
Mặc Đình Ngôn đập bàn một cái rầm: “Nói cái gì vậy? Các người làm cái quái gì vậy? Tôi đã bảo các người rút khỏi Lục Thị mà!”
[Mặc tổng, Lục tổng cũng bị tai nạn xe sáng nay ở đường Vọng Xuân trước biệt thư riêng của Mặc tổng.]
Mặc Đình Ngôn nghe xong chết đứng, gầm giọng: “Rồi Lục Thừa Cẩn ra sao rồi.”
[Tạm thời qua nguy kịch.]
“Nói mau, bệnh viện nào?”
[Bệnh viện quốc tế Thiên Vương.]
“Được rồi! Tôi sang đó.”
[…]
Bệnh Viện Thiên Vương.
Mặc Đình Ngôn nhanh chóng đã có mặt ở bệnh viện.
Bước vào phòng thấy Bạch Yên Chi đang đan bàn tay của Lục Thừa Cẩn, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.
“Ha… hai tiếng của cô là vô đây gặp tình cũ à?”
Bạch Yên Chi quay lại lúng túng nhìn vào ánh mắt thâm thúy của hắn, không biết giải thích làm sao.
Bước chân chân rãi mang cả cơn gió lạnh lan toả hết căn phòng.
Bạch Yên Chi lùi người bị hắn ép vào tường, ánh mắt muốn ăn tươi nhai sống cô, tay bấu chặt chặt cổ nhỏ xách lên.
Chân cô quơ quào không sao chạm được sàn nhà.
Cổ họng bị ngăn cản hô hấp, muốn giải thích cũng vô ích.
“Bỏ…Yên Chi xuống…” Giọng nói yếu ớt của Lục Thừa Cẩn vang lên, hắn phản xạ thả người ra, chạy lại giường đan chặt tay Lục Thừa Cẩn trong sự ngỡ ngàng của Bạch Yên Chi và người được hắn đan tay và vuốt v e vầng trán rất ôn nhu.
“Anh…anh làm gì vậy?” Lục Thừa Cẩn giật tay ra khỏi tay đang siết chặt kia, ánh mắt đầy hoảng loạn, tên Mặc Đình Ngôn càng ngày càng làm anh sang chân tâm lý.
Rõ ràng anh là người yêu cũ của vợ hắn, thế mà cử chỉ quan tâm và ánh mắt thâm tình đến lạ thường.
“Em, ổn không?” Mặc Đình Ngôn sốt sắng hỏi hang.
Bạch Yên Chi đứng sau não load không kịp.
Em ư? Cái gì vậy trời?
Lục Thừa Cẩn thẳng thừng trả lời nhấn mạnh:
“Không!”
“Thừa Cẩn, anh mang cháo đến, để anh đút cho em!” Mặc Đình Ngôn vừa nói vừa bước ra cửa lấy túi giấy khi tới đã đặc xuống khi thấy Bạch Yên Chi thân thiết với Lục Thừa Cẩn.
“Không cần, ai biết anh bỏ độc gì trong đây?” Lục Thừa Cẩn gạt muỗng cháo của hắn sang bên, nhìn sang Bạch Yên Chi đang ngơ ngác, anh hơi ái ngại.
Lẽ nào Yên Chi đang nghĩ lung tung, mà cái tên này uống nhầm thuốc hả trời.
Mặc Đình Ngôn nhẹ giọng: “Không có đâu, em ăn đi.
Anh sẽ…”
“Khốn kiếp!” Giọng nam từ cửa chính vọng vào.
“Xoảng.”
Mặc Đình Ngôn đang muốn nói gì đó, chưa kịp thốt hết câu thì anh trai của Lục Thời Cẩn xông tới vừa chửi hai tay vừa xách cổ áo đối phương, khiến chén cháo rớt xuống sàn đổ tung toé.
Đó chính là Lục Thời Cẩn, anh ta hay tin em trai mình bị tai nạn giao thông, mà còn ngay nhà riêng của Mặc Đình Ngôn, dồn mọi nghi ngờ do Mặc Đình Ngôn nhúng tay, có thể vì trả thù Bạch Yên Chi mà hắn ra tay với em trai anh.
“Khốn kiếp! Sao anh dám hại Thừa Cẩn hả?”
Mặc Đình Ngôn đẩy người dám động vào người hắn, trước giờ chả ai dám gầm gừ chửi bới hắn.
Có chăng chỉ mỗi cha hắn dám chửi hắn thôi, và hắn chắc chắn chả chẳng ai có lá gan thế này.
Hắn