Hắn khoát áo vest vào bước ra khỏi phòng, đám nhân viên bàn tán rơm rã, hắn gầm giọng: “Lo làm việc đi, nhiều chuyện.”
Nhanh chóng Mặc Đình Ngôn đã có mặt ở bệnh viện, lên phòng 33 đẩy cửa vào hắn tưởng nhầm phòng, khi thấy hai nam nhân kẻ nằm trên người nằm dưới, xoay lưng trở ra thì bị giọng của Từ Thiên Uy gọi lại.
“Ngôn Ngôn!”
Hắn xoay người nhìn Từ Thiên Uy đang chỉnh lại quần áo, và người bên cạnh cũng thế, bầu không khí đầy ám muội.
Châu Đông Hàn đến thăm Từ Thiên Uy, nói chuyện một hồi chọc cái mỏ hỗn của Từ Thiên Uy chửi, rồi kiềm lòng không được muốn cưỡi người luôn.
Đây là phòng bên Vip không khác gì khách sạn, đâm ra có làm gì cũng bảo mật.
Từ Thiên Uy bị Mặc Đình Ngôn soi mói đến đỏ mặt luôn rồi, ngồi cạnh Châu Đông Hàn cũng không khỏi ngứa mắt tên đàn ông dán mắc vào tiểu mỹ nam của anh, thế là chen vào giữa che miệng tằng hắng vài tiếng, rồi nói:
“Anh nhìn đủ chưa?”
“Chưa!” Mặc Đình Ngôn nhếch mép khiêu khích, kèm vỗ vai đối phương, rồi liếc trộm ngực áo ngủ phong phang khoe cơ ngực của mỹ nam, bất giác đối phương cũng lướt mắt theo.
Mẹ nó, không phải tên này giới tính bất ổn hả? Châu Đông Hàn suy nghĩ vẫn vơ.
Còn Mặc Đình Ngôn suy nghĩ trúng trọng điểm rồi, nên đẩy Châu Đông Hàn ra xa giường Từ Thiên Uy, trừng mắt cảnh cáo.
“Từ sau…tránh xa Uy Uy ra.
Có ý đồ tiếp cận Uy Uy thì bước qua xác Mặc Đình Ngôn này!”
Hai người nghe câu nói xong không ai thấy não mình bình ổn luôn, Từ Thiên Uy nghĩ là bạn thân thuở nhỏ thôi có cần bảo vệ vậy không? Riêng Châu Đông Vũ nghĩ Mặc Đình Ngôn đang độc chiếm bạn thân sao?
“Anh quyền gì cấm Thiên Uy hả?” Châu Đông Hàn kéo đối phương ra xa giành vị trí ngồi.
Mặc Đình Ngôn cũng đâu vừa giành qua đẩy lại, khiến người trên giường ù tay chóng mặt không chịu nổi mà hét lên.
“Cút hết đi, con mẹ nó ồn… ào…ào…” Đang hứng chửi ánh mắt cậu hoảng loạn và ngập ngừng hơn nữa, bởi ngoài cửa thêm một tên ôn thần đến.
Cảnh Đình Khêu bước vào trông thấy đánh nhau, khoái chí châm chọc: “Ui trời, xung sức thế à!”
Cả hai ngưng đáng xoay qua trừng mắt muốn nhai tươi nuốt sống tên chọc gan.
“Cảnh Đình Khêu, anh chán sống à?” Mặc Đình Ngôn vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Từ Thiên Uy, chạm bàn tay trên đùi cậu.
Lúc này hai tên đứng nhìn phóng ánh mắt đầy dao găm c ắm vào chỗ đụng chạm đó.
Từ Thiên Uy thấy không khí lạnh bủa vây, căn phòng trở nên u ám, liền rút tay khỏi người nắm, nhìn họ khẽ nói: “Hai người ra ngoài đi!”
“Nhưng mà!”
"Nhưng…
Cả hai người đứng đồng thanh, ánh mắt biểu thị lo lắng, Từ Thiên Uy rũ mắt ra lệnh.
“Ra ngoài, tôi cần nói chuyện riêng!”
Sau khi hai tên phiền phức kia rời đi, Từ Thiên Uy khẽ hỏi: “Ngôn Ngôn, rốt cuộc anh và Lục Thừa Cẩn là mối quan hệ gì?”
Mặc Đình Ngô tỏ ra kinh ngạc, bởi từ bao giờ mà cậu bạn thân lại lân la hỏi những chuyện cá nhân của hắn, chả phải cậu ta không màn thế sự sao?
“Uy Uy, tại sao hỏi thế?”
Từ Thiên Uy khẽ đáp: “Anh điều tra Lục Thừa Cẩn, rồi ánh mặt tình thâm hôm qua dành cho anh ta.
Tôi thấy không đơn thuần Thừa Cẩn là tình địch của anh.”
Mặc Đình Ngôn khâm phục độ nhạy bén quan sát của đối phương, hắn bỗng nhìn xa xâm, khoé miệng công lên, ánh mắt loé lên tia bất kham.
“Em trai tôi!”
Câu trả lời này gây sốc cho Từ Thiên Uy.
Anh em ư? Anh ta ngoài anh trai ra, anh ta còn có em trai ư? Từ Thiên Uy bấu cằm nhìn khuôn mặt tuấn mĩ này đem so sánh với Lục Thừa Cẩn quả thật có nét tựa nhau.
Mẹ nó, là đẹp trai như nhau, khổ thật.
“Anh không phải có mỗi anh trai khác mẹ thôi sao?”
“Ừ, nhưng đây là em trai chung một mẹ đấy!” Mặc Đình Ngôn vỗ vai cậu khẽ nói.
Từ Thiên Uy không ngờ chuyện này, lúc đầu nghĩ Mặc Đình Ngôn lệch giới tính.
“Thế sao? không nhận anh em đi.”
Mặc Đình Ngôn rũ mi u buồn: “Tạm thời chưa được!”
“Tại sao?”
“Bởi mẹ tôi chết không minh bạch, tôi cần điều tra Lục Hàn Quyết, vì sao ông ta giấu nhẹm chuyện mẹ tôi sống và hạ sinh giọt máu của Mặc gia.”
Từ Thiên Uy gật gù tán thành: “Ừ, cũng đúng.”
“Uy Uy, hứa với tôi, tuyệt đối không cho ai biết nghe chưa?”
Mặc Đình Ngôn ghì vai cậu nét mặt khẩn cầu, dặn dò.
Từ Thiên Uy cũng đâu lý do nào nói ra, nên khẽ “ậm ờ” cho qua chuyện.
Chuyện Từ Thiên