"Anh bạn nhận ra rồi thì tránh đường cho." Mặc Đình Ngôn thấy vệ sĩ quan sát chân tơ kẻ tóc.
Nhận ra thân phận hắn rồi.
Vệ sĩ lưỡng lự nhìn nhau...
Mặc Đình Ngôn ngồi cạnh giường nhìn Lục Thừa Cẩn đang hôn duy trì sự sông bằng mặt nạ dưỡng khí.
Hắn không nghĩ tai nạn xe đó lại nghiêm trọng đến vậy.
"Lục Thừa Cẩn anh đừng trách tôi, nếu cô ta không hại chết Lạc Vy, thì anh sẽ không là mục tiêu tôi nhắm tới."
Vệ sỹ giám sát kỹ càng cử chỉ của Mặc Đình Ngôn, tuy nhiên họ có lơ làm 5 phút.
Mặc Đình Ngôn ra về thì ống thở của Lục Thừa Cẩn cũng bị rút ra, biểu đồ tim trên màn hình theo dõi.
"Tít tít..." Âm thanh vang lên chói tai vệ sĩ chạy vào nhìn nau hốt hoảng.
"Chết rồi! Thiếu gia có chuyện rồi."
"Nhanh gọi bác sỹ đi."
"Thiếu gia cậu không được có chuyện."
"Khốn kiếp, Niệm An bọn anh ra ngoài xíu, em canh kiểu gì vậy."
Vệ sĩ nói lời hối thúc, một anh vệ sĩ buông lời trách cứ cậu vệ sĩ nhỏ tuổi nhất.
Bác sỹ và y tá ập vào đưa Lục Thừa Cẩn vào phòng hồi sức tích cực...
Cùng lúc này Bạch Yên Chi bước vào cổng bệnh lướt qua một người đàn ông phản phất mùi hương nước hoa quen thuộc, phản xạ quay lại thấy Mặc Đình Ngôn hai tay đặt trong túi, dáng người kiêu ngại bước vào chiếc xe Bugatti đậu bên đường.
Cô có linh cảm bất an liền chạy thẳng lên phòng bệnh M20, không một bóng người, phát giác thấy vệ sĩ canh gác tập trung hết ở phòng hồi sức tích cực.
Cô lại gần rung giọng hỏi.
"Tại sao...!lại như thế!"
Một vệ sĩ lên tiếng:
"Lúc nãy Mặc tổng vào thăm khi anh ta ra về, thiếu gia bị rút ổng thở."
Bạch Yên Chi nghĩ ngay tới Mặc Đình Ngôn, cô không biết từ bao giờ mà Mặc Đình Ngôn lại in sâu trong tâm trí cô, nhưng theo kiểu ác ma tàn độc.
Rất may Lục Thừa Cẩn còn giữa được mạng, nhưng bác sỹ bảo, tình hình của Lục Thừa Cẩn cần làm cuộc đại phẩu lấy máu bầm tích tựu trong não.
3 tiếng trôi qua.
Sau khi phẫu thuật kết thúc Lục Thừa Cẩn đưa trở về phòng.
Bạch Yên Chi nắm chặt tay anh đặt lên gò má, khóc nứt nở.
"Thừa Cẩn anh nhất định không được bỏ rơi em, em chờ anh, em chờ làm cô dâu xinh đẹp của anh."
"Yên Chi con đừng lo thế, nguy kịch qua rồi.
Thừa Cẩn sẽ sớm tỉnh lại thôi!"
Lục Hàn Quyết bước vào buông lời an ủi, cô ngưng khóc nhìn người cha phúc hậu của Lục Thừa Cẩn.
Cô hiểu ra Lục Thừa Cẩn thừa hưởng đức tính nhân hậu từ ông.
Nhưng sao ở hiền lại không gặp lành.
Chạnh lòng mối tình chớm nở đã lụi tàn, ánh mặt trời của đời cô bây giờ đang phóng thác cho số phận...
Tối đến Tiểu Lam hẹn Bạch Yên Chi ở một quán nước, Bạch Yên Chi đến trước chờ gần một tiếng đồng hồ mà không thấy Tiểu Lam tới.
Lúc này cô khá bực bội, gọi điện thoại cho Tiêu Lam thì thuê bao không liên lạc được...
Cô đành ra về, lúc đứng đoán