“Anh Đình Ngôn chết thật rồi sao?”
Lâm Hạ Miên run rẩy đẩy cửa vào hỏi, Phong Du bước lại ôm cô vợ đang khóc xướt mướt vào lòng, vuốt v e vỗ về:
“Miên Miên, em nín đi, số trời đã sắp bày.
Người chết không thể sống lại.”
“Sao Đình Ngôn chết?”
Phong Du im lặng, tâm tư anh lúc này đau xót vì Mặc Đình Ngôn, nhưng càng đau hơn khi cô vợ của mình 3 năm qua lúc nào cũng nhớ thanh mai trúc mã trong lòng.
Phong Du biết cuộc hôn nhân của anh chỉ là liên hôn gia tộc.
Lâm Hạ Miên cũng chỉ xem anh là phao cứu sinh, là thế thân cho Mặc Đình Ngôn.
Anh thật sự ganh tỵ với Mặc đại thiếu gia, thiếu thốn tình cảm cha mẹ, nhưng đổi lại, nữ nhân thâm tình vây quanh.
Tính cách của Mặc Đình Ngôn lúc nóng lúc lạnh, nhưng trọng tình, lại đẹp trai.
Phong Du là nam nhân tiếp xúc còn thích thì kho trách nữ nhân siêu lòng.
“Lâm Hạ Miên…anh muốn hỏi em?” Phong Du nhìn vợ mình nước mắt lưng tròng hỏi.
“Anh hỏi đi?” Lâm Hạ Miên gạt nước mắt nhìn chồng đang u sầu, khẽ nói, vừa vương tay chạm mặt anh, anh đưa tay ngăn ra, trầm giọng hỏi:
“Trước giờ em chưa từng yêu anh đúng không?”
Lâm Hạ Miên im lặng, đủ để anh biết bản thân chỉ làm thế thân của Mặc Đình Ngôn, anh đẩy Lâm Hạ Miên giữ khoảng cách, lạnh lùng nói:
“Em yên tâm, anh sẽ điều tra rõ, đòi lại công bằng cho người em yêu.”
Lâm Hạ Miên không ngờ chồng cô nghĩ cô không yêu mình, còn suy diễn cô nặng tình với người đã mất sao? Đành rằng ban đầu là liên hôn, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà, đâu ai tắm mãi trên một dòng sông tuyệt vọng đâu.
“Phong Du…em…”
“Em không cần nói, là anh chọn, thì anh chịu, nếu sau này anh chết, em cũng lo lắng như đối với Mặc đại thiếu gia là được.”
Dứt lời Phong Du phất tay nhờ thuộc hạ đưa thiếu phu nhân về.
Lâm Hạ Miên muốn giả thích nhưng nhìn Phong Du lạnh lùng, không tự tin bản thân được cô yêu, cũng như không tin cô, thế thì cô chẳng thèm nói luôn.
Vợ chồng chung chăn gối mà tối ngày ghen với người cũ.
Lâm Hạ Miên vừa khuất lưng khỏi của Phong Du khụy xuống sàn ủ dột.
“Em quả thật vô tình…” Phong Du tháo phăng chiếc đồng hồ trên tay ném đi, vì chiếc đồng hồ này thiết kế tựa như cái Mặc Đình Ngôn đeo, những món ăn anh được vợ nấu toàn theo khẩu vị của Mặc thiếu.
Cả những lúc đi cùng vợ cũng bị vợ bắt mặc đồ không khác gì phong cách của Mặc Đình Ngôn.
Tức nước vỡ bờ, không ai muốn giống ai cả, và anh cũng thế, 3 năm không ngắn cũng chả dài, nhưng nó đã đày đoạ tâm hồn của anh.
Giờ phút này anh nghĩ đến lúc kết thúc cuộc hôn nhân không hạnh phúc rồi.
[…]
3 Tuần sau…
Một căn biệt thự vùng ngoại ô, nơi đây trồng cây ăn trái rất nhiều, khung cảnh thơ mộng, chím hót, gió hát…
Cảnh ngoài tươi sáng tràn ngập sự sống lại đối lặp bên trong biệt thự âm u tràn ngập sự chết chốc.
Bên trong biệt thự ở trước cửa một căn phòng, ông bác sỹ lắc đầu vô vọng.
“Cảnh thiếu, thật sự không thể cứu, có thể phải cắt bỏ, bởi có thể hoại tử.”
“Gì cơ…cắt sao?” Cảnh Đình Khêu tựa cửa trượt xuống ngồi bệnh.
Bác sỹ nói xong cũng rời khỏi.
“Chú ơi?”
“Chú ơi”
Tiếng cô bé xinh xắn vươn tay vuốt tóc sủng nịnh nam nhân đang gục đầu mái tóc che đau thương, Cô bé vòng tay nhỏ ôm láy Cảnh Đình Khêu đang nấc nghẹn.
“Chú ơi? Cắt cái gì vậy?”
Cảnh Đình Khêu giật mình, con bé xuất hiện hồi nào mà nghe hết rồi.
Anh lấy lại bình tĩnh, cười gượng xoa đầu con bé, nói nhỏ.
“Con nít không cần biết chuyện người lớn đâu!”
Cậu bé gạt chú ra muốn đẩy cửa vào xem tình hình chú đẹp trai bên trong nhưng bị Cảnh Đình Khêu nắm đầu kéo lại, nhờ hầu gái mang nó về phòng chăm sóc…
Sau đó Cảnh Đình Khêu lái xe đến một siêu thị mua ít vật dụng cá nhân, lúc ra về đụng phải một thanh niên, ngẩn lên thấy khuông mặt cười buồn của Từ Thiên Uy.
Thoáng chốc cả hai đã ngồi trong phòng cạnh giường một người bị băng bó kín mít, di trì sự sống bằng bình oxi.
“Anh ta, liệu có vượt qua được không?” Từ Thiên Uy nắm chặt bàn tay người bất động đó khẽ nhìn Cảnh Đình Khêu.
“Không khả quan lắm!” Cảnh Đình Khêu lắc đầu tuyệt vọng.
“Thế còn người kia?”
“Cũng ngang ngửa anh ta, thêm căn bệnh nan Y, chuyển giai đoạn hai rồi.”
Từ Thiên Uy hỏi nhưng câu trả lời khiến cậu sốc, cậu bấu vai Cảnh Đình Khêu vừa liếc người trên giường hỏi.
“Thế anh ta biết chưa? Trước đó đã biết chưa?”
“Tôi nghĩ là chưa? Nhưng tôi không mong anh ta biết.”
Dứt lời Cảnh Đình Khêu mở mảnh giấy nhỏ là sơ đồ hầm ở bến tàu.
Từ Thiên Uy giật mình liền chộp lấy xem và hỏi.
“Sao anh có cái này!”
"Là của Mặc Đình Ngôn gửi vào