Giờ hắn nhận thấy Mặc Đình Ngôn của 3 năm trước thật sự tồi tệ với vợ.
Hắn nợ cô vợ tội nghiệp sự thấu hiểu sẽ chia và lắng nghe.
Hắn đã gieo vào lòng vợ hắn nỗi cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của chính mình sao?
“Anh…tránh ra!”_ Bạch Yên Chi bằng đôi tay nhỏ bé đẩy hắn ra, chạy về phía của muốn thoát hiểm, nhưng lập tức bị hắn xốc eo cô vắt ngang người hắn, càng chống trả cào cấu thân nam nhân như là không hề có cảm xúc.
Đến lúc hắn đè cô lên giường, bàn tay to luồng vào áo mân mê chiếc bụng phẳng, làng da mềm mại, đã từ rất lâu rồi hắn không gần cô vợ bướng bỉnh này.
Thật sự dày vò hắn dữ lắm, thấy vợ mình hờ hửng lạnh nhạt, xem hắn như kẻ lạ người dưng, bỗng dưng nơi lòng ngực trái của hắn đau nhói.
“Tại sao? …Tại sao? em ghét bỏ anh đến thế hả? Những gì anh trải qua không đủ làm em hài lòng sao?” _ Nam nhân bá đạo vừa dứt lời đã khoá miệng cô bằng nụ, bàn tay điêu luyện thăm dò khắp người cô.
“Ách…” _ Tay hắn quệt máu đỏ trên bờ môi mình, hắn không ngờ nữ nhân này dám phản kháng cắn hắn, giọng nói trầm lạnh lẽo lại vang lên.
“Em… dám cắn chồng mình!”
“Mặc đại tổng tài để tôi nhắc cho anh nhớ, chúng ta ly dị rồi!” _Bạch Yên Chi ngồi dậy sau câu nói chí mạng chồng bội bạc.
Ly dị sao? Hắn không ngờ cái quyết định âm thầm ly dị năm đó, đã khiến Bạch Yên Chi xa hắn mãi mãi, xa cả thể xác lẫn tâm hồn.
Quyết định đó là sai lầm sao?
“Em có thể đừng nói lời xa cách không? Anh có nỗi khổ, nên mới li dị em.”
Bạch Yên Chi cười nhạt, ánh mắt bất cần c ắm vào đôi mắt nam nhân nằm trên mình.
“Nỗi khổ của anh là ngủ chung giường với Lạc Vy à?”
“Ừ!”_ Mặc Đình Ngôn tỏ vẻ nghiêm túc trả lời một tiếng, khiến người nghe đứng hình vài giây.
“Sướng muốn chết mà than khổ.
Khổ chỗ nào anh chỉ tôi xem.” Bạch Yên Chi biểu môi khó chịu, lòng nghĩ Mặc Đình Ngôn bao năm qua vẫn sống nhờ nửa thân dưới.
Mặc Đình Ngôn bầu cằm nhìn ngang liếc dọc cô vợ ngây thơ trước mặt, ánh mắt trở nên giảo hoạt, cúi thân hình cao ráo kế tai cô nói nhỏ: “Em chắc chưa?”
Bạch Yên Chi đấu tranh tư tưởng.
Không phải anh ta muốn làm bậy chứ? Tên này dám lắm.
“Chỗ này!” Hắn giọng khẽ khàng, đồng thời đặt bàn tay nhỏ bé của cô vào ngực trái của hắn.
Bạch Yên Chi cảm nhận tim hắn đập mạnh gần như cô có thể nghe được luôn, đôi mi cong của hắn cũng rũ xuống u sầu, nhìn rất đau khổ.
Anh ấy là có ý gì?
“Bạch Yên Chi, anh…”
- “Ầm.”
Lúc này có người đạp cửa vào, là Âu Đình Nghiêm.
Mặc Đình Ngôn muốn lời yêu Bạch Yên Chi nhưng đành nuốt lại, trừng mắt nhìn tên phá đám.
“Chuyện gì anh xông vào đây?”
Âu Đình Nghiêm quét mắt hết căn phòng tìm người, lớn giọng hỏi: “Lục Thừa Cẩn đâu?”
“Tôi không biết!”_ Mặc Đình Ngôn trầm giọng đáp, nâng tay xem giờ trên đồng hồ đã là 16 giờ, mà tối nay hắn có chuyến bay sang Nhật Bản.
Có vẻ lần này nên hủy rồi.
Bạch Yên Chi quan sát lời nói vô tâm cử chỉ này, biết thế nào hắn cũng vì công việc mà bỏ đi.
Âu Đình Nghiêm ở quán nước sau khi cầu cứu Cảnh Đình Khêu không xong, sau hồi lâu đau khổ thì nhớ ra gọi Bạch Yên Chi, và nhận được thông tin Lục Thừa Cẩn có anh trai là Lục Thời Cẩn, anh liền nảy sinh nghi ngờ, định vị điện thoại của Lục Thời Cẩn đến được đây, hỏi lễ tân chỉ lên đây cùng Bạch Yên Chi.
Lúc nãy lướt qua Lục Thời Cẩn nhưng anh đâu biết mặt Lục Thời Cẩn ra sao đâu?
Âu Đình Nghiêm rất sốt ruột nhưng Mặc Đình Ngôn nháy mắt ra hiệu nên anh lui ra, Mặc Đình Ngôn cười gian, xoay người nhướng mày khiêu khích vợ yêu.
Lần này hắn sẽ không vì công việc mà bỏ qua quan tâm cảm xúc vợ mình.
Bạch Yên Chi cáo giận trước sực trêu chọc bá đạo của hắn, liền bước qua nhưng một cánh tay to khoẻ đã đem cô gái nhỏ bé lên vai.
“Thả ra!..Thả ra… Anh muốn gì hả?”
Mặc kệ Bạch Yên Chi đánh cào lưng hắn tơi tả áo cũng chẳng còn nghiêm chỉnh, nhưng hắn vẫn tỉnh bơ mang cô vào thanh máy tầng 30 xuống tầng trệt.
“Đồ khốn kiếp… Mặc Đình Ngôn… Anh đưa tôi đi đâu hả?”
“Đi chôn!” Mặc Đình Ngôn nhếch môi trêu chọc, dù sao ở yên đó nói chuyện cũng không giả quyết được gì.
[…]
Cùng lúc này Cảnh Đình Khêu đang lau mình cho Lục Thừa Cẩn… đã hơn 10 phút trôi qua nhưng người trên giường không buồn nói chuyện được nửa câu.
Cảnh Đình Khêu cũng hiểu chắc có lẻ từ một nam nhân cứng cỏi bị nam nhân khác đè [email protected] tình, muốn quan hệ đồng giới, mà còn là anh trai lớn lên cũng mình.
Tuy không chung huyết thống nhưng sống chung nhà nên cũng xem là anh em.
Đem lòng yêu nhau là loạn luân rồi, chưa kể Lục Thừa Cẩn nhất kiến chung tình với em gái Lục Thời Cẩn.
“Aizz…Trời mẹ đau não với mớ bồng bông nhà họ Lục quá!”
Lục Thời Cẩn vươn tay chạm vào tay đang vào đầu bức tóc thở dài kia, khẽ nói: “Cho tôi mượn điện thoại.”
“Làm gì?” Cảnh Đình Khêu vừa đưa điện thoại vừa hỏi, liếc thấy Lục Thừa Cẩn bấm dãy số 0812345678, anh nhận ra