Nơi lồ ng ngực trái của hắn quả tim dường như đang bị hàng ngàn dao đâm, thâm tâm cao xé nỗi đau, xen lẫn tuyệt vọng…
Mặc Đình Ngôn muốn kéo Bạch Yên Chi về phía mình một lần nữa, nhưng liệu có bảo vệ được người con gái hắn yêu không? Có cho cô ấy hạnh phúc không?
Đã từ rất lâu rồi hắn muốn nói lời quan tâm, muốn hỏi hang sức khoẻ của Bạch Yên Chi, thời điểm đó là trước khi cô rời xa hắn.
Trong tận đáy lòng hắn khi đó muốn nói ra 3 chữ: “Anh thích em.”
Nhưng mỗi lần muốn nói ra, thì khi không lại có việc phải giải quyết, có lúc thì bị cô chửi tức giận bạo hành cô.
Không ngờ những hành động đó đã đẩy cô rời xa hắn.
Tại sao bây giờ hắn mới nhận ra ngày đó cô yêu hắn đến nhường nào.
Ngày đó ở bên Nhật Bản sau buổi triển lãm người máy giống hệt Lạc Vy, về khách sạn cô đã hỏi hắn:
[“Mặc Đình Ngôn, anh yêu Lạc Vy lắm sao?”]
[“Tất nhiên.”]
Hắn đã nghĩ câu hỏi thật là ngu xuẩn, hắn chẳng do dự khi trả lời khẳng định đúng.
Sau đó còn bỏ qua cảm xúc trong mưa của cô, một nụ hôn mãnh liệt mà cô bạo gan hôn hắn, hắn lại xem là gió thoảng mấy trôi…
Ha… Giờ cười mỉa mai bản thân mới là kẻ ngu xuẩn.
Đùa cợt với tình yêu của cô vợ hờ, thờ ơ với những gì cô vợ nói, dửng dưng với tâm trạng đau khổ của cô.
Nhớ cả những lời xéo sắc hắn vào ngày hôm sau.
ha… Hắn cười bản thân có thế ra ngoài vì công việc hay tán gẫu bạn bè, còn cô thì hắn không cho phép thế.
Hắn đã quá ích kỉ ư?
* [“Cô đi đâu đấy?”]
[“Đi dạo, không lẽ ngồi nhà làm hòn vọng phu hả?”]
[“Bạch Yên Chi, tôi cưới cô về làm vợ, chứ không phải để cô nói móc mỉa tôi!”]
Bạch Yên Chi bước vào đặt lên bàn hợp Sushi Mặc Đình Ngôn trố mắt kinh ngạc.
[“Cái gì đây?”]
[“Anh bị mù trái tim, chứ mắt đui luôn hả?”]*
Giờ đây hắn hiểu ra cụm từ “mù trái tim” rồi.
Cô gái vì yêu hắn mà chịu nhiều tủi nhục do hắn gây ra, thế mà trái tim hắn cứ ôm khư khư hình bóng người cũ, rồi tìm đủ trò hành hạ người mới.
Để làm gì ư? Là để trả thù đó…
Hắn đúng là hèn hạ mà vì một chuyện không đâu, một tai nạn máy bay không ai muốn, lại xuống tay hành hạ một cô gái vô tội.
Gió lạnh từ ban cong thổi qua se lạnh da thịt hắn, gió giông ầm ầm, sấm chớp liên thanh… Người đàn ông khụy trên sàn gom nhặt quá khứ bên Bạch Yên Chi…
[…]
Bên này Lục Thừa Cẩn đưa Bạch Yên Chi về đến chung cư Duyệt Tường, mẹ con cô lên căn hộ trước, còn Lục Thừa Cẩn quay xe ra siêu thì mua ít thực phẩm cần thiết, mưa bão mấy ngày chưa hết đâu.
Anh không muốn Bạch Yên Chi và các con ra ngoài gặp nguy hiểm.
Từng giây từng phút Lục Thừa Cẩn luôn mang tư tưởng bù đấp cho tổ ấm uyên ương nhỏ này.
Anh vừa bước vào siêu thị đụng phải một cô gái quen thuộc.
Cô gái này là Tiểu Nhu và độ tuổi như Bạch Yên Chi.
Là thư ký riêng của Lục Thừa Cẩn lúc anh còn đương nhiệm chức tổng giám đốc Tập Đoàn Lục Thị, tiếc là Lục Thời Cẩn thay thế anh đảm nhiệm kiểu gì mà Lục Thị bị sụp đổ luôn.
“Tiêủ Nhu… Em sao ở đây?”
Tiểu Nhu tay xách nách mang số túi giấy kình càng, là quần áo, vật phẩm quà lưu niệm, thấy thế Lục Thừa Cần chìa tay chớp ánh mắt ôn nhu muốn xách hộ cô gái.
“Không, cần tôi xách được rồi Lục Tổng.”
Tiểu Nhu vẫn luôn tôn trọng một tổng giám đốc lịch thiệp như Lục Thừa Cẩn, cô từng tơ tưởng thành vợ anh, tuy nhiên thật sự không duyên chả nợ, biết Lục Tổng đem lòng yêu cô gái có khuôn mặt tựa mình, thì Tiểu Nhu đã chôn xấu tình cảm tận sâu trong lòng.
- “Rào…” Một cậu bé sơ ý vấp té tạt thẳng hai cốc cà phê bê trên tay, về hướng Tiểu Nhu.
Lục Thừa Cẩn phản xạ tiến xác lại thân hình cao rào che chắn dáng vóc nhỏ bé.
Tiểu Nhu đỏ mặt cảm nhận nhịp tim đập thình thịch của của nam nhận, lồ ng ngực ấm dán vào gò má mềm mại.
“Em không sao chứ?”_ Lục Thừa Cẩn đẩy cô gái ra giữ khoảng cánh.
“Không ạ!” Cô thoáng buồn trên đôi mắt.
Lục Thừa Cẩn luôn giữ khoảng cách và tránh xa nữ sắc.
Chính điều này đã gieo rắc trong lòng cô sự cảm mến và rồi yêu thầm người đàn ông điềm đạm này.
“Ừ! Cuộc sống của em vẫn ổn chứ?” Lục Thừa Cẩn xách hộ mọi thứ của cô gái, vừa cười hiền hoà hỏi.
Nụ cười thu hút anh nhìn người khác phái thật, xung quang không ít cô gái tuổi đôi mười ngắm nghía tán thưởng.
“Anh ấy đẹp trai quá!”
“Ừ còn ga lăng nữa.”
“Người con gái kia may mắn quá.”
Lục Thừa Cẩn xoa người mang mọi thứ ra xe cho Tiểu Nhu, đồng thời tìm áo trong xe mặc vào che lớp áo bẩn kia.
Lục Thừa Cẩn quá tinh tế không thể thay áo trước mặt nữ nhân, nên chỉ có thể mặc 2 áo.
Chợt anh khựng tay lại, nhớ những lời Lục Thời Cẩn nói: “Em nên nhớ, em lớn lên trong nhà anh, là một tay anh chăm sóc từ miếng ăn giấc ngủ,