Những điều trên Mặc Đình Ngôn điều rõ, nên hắn đã bỏ công sức, danh tiếng của Tập Đoàn Mặc Đình đảm bảo cho Lục Thị hoạt động lại.
[…]
Sau khi họ rời đi Mặc Đình Ngôn quay trở vào phòng khách bắt đầu hỏi tội nữ nhân Lạc Vy.
“Cô đừng có phá rối cuộc sống của Mặc Đình Ngôn này! Mang đứa con oan biến khỏi cuộc đời tôi.” Hắn tựa sofa dùng nét mặt lạnh lẽo nhìn nữ nhân cũng đứa con ngồi đối diện.
“Đình Ngôn… Anh không thể cho em cơ hội sao?”
Hắn bật dậy tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn nữ nhân mặt dày, hắn tuy không dày dặn tình trường, gái gú không chạm lung tung, nhưng hắn không có tư tưởng tha thứ cho kẻ lừa gạt phản bội lại lòng tin của hắn, huống chi cô gái này là người hắn từng ngu muội yêu.
“Lạc Vy, tại sao trước đây cô mạo nhận là bạch nguyệt quan của tôi hả?”
Lạc Vy dùm anh mắt sủng nịnh nhìn hắn, là khi đó hắn tự nhận nhầm cô qua sợi dây chuyền, thế thì cô ta còn đợi gì không nhận là cô bé hắn tương tư chứ.
Tháng năm trôi qua cô dần dần danh trọn tình yêu cho hắn, trao cho hắn đời cả đời con gái.
Bỗng nhiên cha cô bắt cô giả chết, chia cắt tình yêu của cô.
Hạnh phúc của Bạch Yên Chi vốn thuộc về cô mới đúng.
Cô chả cướp thân phận gì của cô ta cả.
So sánh vẻ ngoài cô đẹp và gợi cảm hơn con nhỏ quê mùa đó nhiều.
“Vì em yêu anh!”
Mặc Đình Ngôn đảo mắt thấy Vú Mai đang lau chùi dọn dẹp gần đó, liền từ tốn nhờ vả:
“Vú Mai mang Đào Đào ra sân chơi hộ tôi.”
“Vâng!” Vú Mai gật đầu tuân lệnh, bà biết rõ tính tình của Mặc Thiếu trong ấm ngoài lạnh, hiểu rằng hắn không muốn tuổi thơ của cháu bé nhuộm màu u buồn như mình.
“Tôi hỏi thế thôi, tôi không muốn Đào Đào bị vạ lây từ lỗi của mẹ nó.
Nên nói chuyện nhẹ nhàng với cô.
Lão già Lạc Viễn Đông nhốt cha của Yên Chi ở đâu?”
“Em không biết!” Lạc Vy tỏ vẻ vô tội, hắn càng cảm thấy ghê tỏm khuôn mặt xinh đẹp nhưng lòng dạ mưu mô.
Hắn rất ghét người tính kế với hắn, nhất là phụ nữ.
- “Ầm.”
Hắn bóp chắt đôi gò má hồng phấn, đè chặt lên bàn, gằn giọng: “Cô đừng có rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.”
“Đình Ngôn, anh hết yêu em rồi sao?”
“Ừ! Tôi yêu vợ tôi lâu rồi, cô rõ mà còn hỏi.
Nhàm chán.” Hắn bỏ cô ra xoay người yên vị dáng ngồi vua chúa, phất tay tỏ ý chán ghét.
Lạc Vy siết chặt nắm đầm nhàu nát phần vấy trên 2 gối, lắp bắp hỏi: “Anh phải bù đắp cho thanh xuân đời con gái của em.”
“Chuyện đó tôi rất tiếc, cô có thể điền con số tùy thích.” Hắn ném lên lên bàn tâm chi phiếu trống và bút.
Đôi mắt Lạc Vy thoáng chốc trở nên trống rỗng:
“Đây là tình phí sao?”
“Cô đề cao mình quá, tôi chỉ không muốn nợ nần gì cô thôi, đừng đeo bám cuộc sống của tôi!”
Dứt lời hắn bỏ lên phòng, nằm gác tay lên trán gôm góp quá khứ bên cạnh Bạch Yên Chi.
Đơn ly dị Lạc Vy đã ký, nhưng muộn thật rồi.
“Không thể phục hôn với Bạch Yên Chi thiệt rồi.”
Lạc Vy dưới lầu dắt Đào Đào rời khỏi, trong lòng vẫn nung nấu ý định khiến Bạch Yên Chi đau khổ hơn cả cô.
Công cuộc trả thù chỉ mới bắt đầu thôi.
Lục Thừa Cẩn sẽ là con cờ cô dùng xoay trở tình thế.
Giờ cô ta sẽ nghe theo kế hoạch của cha mình.
Những ngày sau đó Bạch Yên Chi đi đâu cũng được Lục Thừa Cẩn hộ tống, Mặc Đình Ngôn có đến tìm nhưng không thế tiếp cận được Bạch Yên Chi, nên đành bỏ về.
Đêm xuống bên ban công lại có một người đang ông xoa dịu lòng mình bằng dòng rượu đắng chát, hắn nhìn qua ban công phòng kế bên, lại giờ nhớ đến bờ môi ánh mắt nụ cười cô vợ nhỏ dành cho hắn.
Hắn đưa tay sờ ảo ảnh trong mơ hồ, giờ chỉ mình hắn