Bản thân Tam Vân Kim Đỉnh cũng là một món trung phẩm pháp khí.
Tống Phong phải tốn hao một cái giá lớn mới đem nó đổi được từ Bảo khố trở về.
Chóp mũi truyền đến một mùi thơm của thảo dược nhè nhẹ, lấn át mùi cay mũi do Linh Quế Mộc tạo ra lúc nãy.
Tống Phong nghe mùi thơm thảo dược nhè nhẹ này, ánh mắt bình tĩnh, pháp quyết trong tay biến đổi, đem Tam Vân Kim Đỉnh điều khiển tiến vào trung tâm ngọn lửa từ Linh Quế Mộc.
Chỉ thấy lúc này toàn bộ Tam Vân Kim Đỉnh bị một ngọn lửa xanh lục bao phủ, tạo thành một quả cầu màu xanh lục rực rỡ xoay tròn.
Đột nhiên, Tống Phong hai mắt ngưng trọng, tay phải kết xuất một thủ ấn.
Hắn biết, giờ phút này chính là thời khắc quan trọng nhất trong quá trình luyện đan: Ngưng đan!
Thành bại của tất cả công sức bỏ ra đều là ở một khắc này.
Chỉ thấy Tống Phong ánh mắt ngưng tụ, thủ ấn trong tay liên tục biến đổi.
Trên trán của hắn lúc này đã có từng giọt mồ hôi như hạt đậu lăn xuống.
Mùi thuốc càng ngày càng nồng đậm.
Bỗng nhiên thủ ấn trong tay Tống Phong ngưng lại, mà Tam Vân Kim Đỉnh cũng ngừng xoay tròn.
Từ bên trong Tam Vân Kim Đỉnh tràn ra một mùi cháy khét cùng mùi thơm rất mỏng manh truyền đến.
Sắc mặt Tống Phong ngưng trọng, đem Tam Vân Kim Đỉnh chậm rãi đưa tới trước mặt rồi mở ra.
Chỉ thấy bên trong đỉnh, rõ ràng có mấy cái mảnh vỡ cháy đen cùng một viên thuốc bằng đầu ngón tay út vẫn còn tồn tại.
Ánh mắt Tống Phong hiện lên vẻ mừng rỡ, đem hạt đan dược này cầm vào trong tay, thì thào:
“Đúng là Tụ Tinh Đan.
Mặc dù chỉ là loại thấp kém nhất, dược lực mỏng manh nhưng là Tụ Tinh Đan hàng thật giá thật.”
Mấy tháng vừa qua, Tống Phong sử dụng hết điểm Sư môn trên người cùng một lượng lớn linh thạch mới có thể luyện chế thành công ra viên đan dược hoàn chỉnh này.
Mặc dù trước viên Tụ Tinh Đan này, Tống Phong cũng đã luyện chế ra một số viên đan dược khác nhưng đều là đan dược bất nhập lưu.
Chỉ có viên Tụ Tinh Đan này, mặc dù phẩm chất rất kém nhưng đã là đan dược cấp bậc Luyện Tinh Cảnh chân chính.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong sắc mặt chỉ thoáng một tia mừng rỡ rồi trở lại như thường.
Đây cũng coi như là một bước đi đầu tiên mà thôi.
Con đường còn phải đi phía sau còn rất dài.
Tống Phong yên lặng chờ đan lô nguội đi, rồi thanh tẩy qua một lần.
Nửa ngày sau, Tống Phong lại tiếp tục phất tay, đem lửa nhóm lên, lần nữa lấy ra các loại nguyên liệu tiếp tục luyện chế đan dược.
Tống Phong đối với các thao tác càng ngày càng thuần thục.
Có lần thành công đầu tiên, những ngày sau đó, mặc dù tỉ lệ luyện chế thất bại vẫn cực kỳ cao nhưng dần dần cũng đã có những bước khả quan.
Nhất là khả năng khống chế của Tống Phong càng ngày càng nhuần nhuyễn.
Nhờ tự mình luyện đan, Tống Phong mới tại vì sao Luyện đan sư có địa vị và hiếm hoi như vậy.
Trước không nói việc luyện đan cần thần thức và sự kiên nhẫn cực kỳ lớn, mà đối với “tiền vốn” cũng yêu cầu một con số khủng khiếp.
Một đệ tử bình thường, sợ rằng ngay cả một hai lần luyện đan cũng không gánh nổi chi phí chứ đừng nói tới là luyện tập ngày này tháng nọ.
Tống Phong chỉ mới tiếp xúc thôi đã gần như đem toàn bộ thân gia ra đắp vào.
Ngày lại qua ngày.
Tháng lại qua tháng.
Một ngày nọ, Tống Phong sau khi vỗ vỗ túi trữ vật chứa nguyên liệu luyện chế đan dược đã trống rỗng thì nhẹ nhàng đứng dậy.
Bên cạnh hắn là đủ loại chai lọ cùng với dấu vết và mùi khói.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong phẩy tay đem hơn mười bình Tụ Tinh Đan thành phẩm thu vào, sau đó thi triển một chút thuật pháp cơ bản, đem nơi này quét dọn một phen sạch sẽ như ban đầu thì mới hài lòng lấy đan phương Viêm Linh Đan ra xem xét lại một lần nữa.
Mấy tháng qua, tài liệu luyện chế cùng phương pháp luyện chế Viêm Linh Đan đã được Tống Phong xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Các loại dược liệu luyện chế cũng được Tống Phong tìm hiểu rất nhiều.
Trong đó, các loại phụ dược hắn đều đã đến Bảo khố môn phái đổi lấy thành công.
Nhưng có một loại chủ dược Viêm Linh Tham thì lại không có tìm thấy.
Bởi vì loại dược tài này bình thường ngoài việc đem đi luyện đan thì nó còn là một loại dược tài được các tu sĩ cao cấp khá yêu thích do nó là một vị chủ dược luyện chế Hồng