Diệu Linh Dịch là độc môn linh dịch chỉ có Vạn Hoa Cốc một động thiên đặc biệt mới có thể sản sinh ra.
Thứ này chẳng những cố bản bồi nguyên mà còn đặc biệt hữu dụng để gia tăng xác suất luyện chế đan dược hoặc pháp bảo.
Bất quá, sản lượng Diệu Linh Dịch mặc dù ít nhưng với nội tình của Vạn Hoa Cốc nhiều năm thì vẫn không quá khan hiếm.
So với Tứ giai Viêm Linh Đan thì một giọt Diệu Linh Dịch có vẻ hơi kém một chút.
Cân nhắc một chút, Chung Linh cuối cùng gật đầu:
“Được, nếu như sư huynh đã nói như vậy thì tiểu muội hứa sẽ cố gắng hết sức tuân thủ hứa hẹn.
Sau khi trở về môn phái, ta sẽ tìm đến một giọt Diệu Linh Dịch đưa đến cho sư huynh, không cần sư huynh phải chờ đến khi ta tiến giai Luyện Khí Cảnh.”
“Làm phiền sư muội rồi.” Nhạc Thông mỉm cười, gương mặt mừng rỡ chắp tay cười nói.
Tống Phong ngồi một bên, nhìn thấy cuộc giao dịch này diễn ra, trong lòng ẩn ẩn có một cảm giác không thích hợp.
Tuy nhiên, việc này cũng không liên quan gì đến hắn, cho nên cũng không có mở miệng xen vào.
Mắt thấy cuộc gặp gỡ này chuẩn bị đến hồi kết, đột nhiên Chung Linh có chút do dự nhìn Tống Phong một chút, sau đó nhìn Nhạc Thông mở miệng:
“Nhạc sư huynh, Tống sư huynh trước đây từng xuất thủ trợ giúp ta lúc khó khăn.
Lại gác việc riêng một đường hộ vệ tiểu muội tới nơi này.
Đáng lẽ việc này không có liên quan gì đến Nhạc sư huynh, nhưng nếu không có Tống sư huynh thì lần này ta cũng không dễ dàng đến nơi này như vậy.
Lần này Tống sư huynh đang tìm kiếm tin tức về Viêm Linh Tham, không biết Nhạc sư huynh đối với Hỏa Diệm Sơn Mạch quen thuộc, có thể trợ giúp huynh ấy một chút hay không?”
“Viêm Linh Tham?” Nhạc Thông nghe Chung Linh nói, sắc mặt vốn hòa hoãn bình tĩnh, nhưng khi nghe đến ba chữ ‘Viêm Linh Tham’ thì sắc mặt hơi đổi.
Y liếc mắt nhìn qua Tống Phong một chút, sau đó trong khóe mắt lóe lên một tia tinh mang, sờ cằm:
“Nhắc đến vật này, quả thật là ta cũng có một chút tin tức.
Tuy nhiên, tin tức này cũng là ngẫu nhiên mà ta có được, cũng không đảm bảo có thể tìm được Viêm Linh Tham hay không.”
“Thật tốt quá!” Chung Linh mừng rỡ.
Thái độ này quả thật khác hoàn toàn so với lúc nói chuyện với Nhạc Thông.
Nhạc Thông trong mắt càng thêm âm trầm, nhưng che giấu rất tốt, cười nói:
“Tống huynh.
Nơi này có chút xa xôi cùng nguy hiểm, hay là để tại hạ làm người dẫn đường mang ngươi đi tìm cây Viêm Linh Tham này.
Dù sao địa hình Hỏa Diệm Sơn Mạch có chúc phức tạp, nếu tùy tiện chỉ đường sợ rằng làm trễ nãi đại sự của huynh đài.”
“Ồ, như vậy có phải là phiền phức Nhạc huynh rồi hay không?” Tống Phong gương mặt ẩn ẩn có băn khoăn đáp.
“Còn nói cái gì phiền phức hay không? Tống huynh trên đường đi đã bảo vệ Chung muội, nói gì đi nữa ta cũng phải tận tình ra sức, chút việc nhỏ này tính là gì?” Nhạc Thông rất nhiệt tình nói.
Bộ dáng cùng lúc mới gặp Tống Phong là khác một trời một vực.
“Phải rồi, bốn người chúng ta cùng đi, nguy hiểm sẽ giảm xuống rất nhiều.” Tiêu Hàm Hàm hào hứng.
Im lặng ngồi một bên từ đầu tới giờ làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
“Tiêu sư muội, địa điểm kia nằm sâu bên trong Hỏa Diệm Sơn Mạch.
Tốt nhất là hai vị sư muội không nên tiến đến.
Ta cùng Tống đạo hữu hai người tiến vào, nếu có chuyện gì cũng dễ dàng ứng phó hơn.” Nhạc Thông bộ dáng lo lắng nói.
Tống Phong đảo mắt, cũng nhàn nhạt gật đầu:
“Nhạc huynh nói rất có lý.
Nói không khách sáo, hai vị sư muội đây mặc dù tu vi không yếu nhưng dù gì cũng là cành vàng lá ngọc, một khi có chuyện gì, chúng ta cũng không thể phân thần chiếu cố.
Chi bằng hai người trước trở về Vạn Hoa Cốc chờ đợi.
Nhất là hai người còn mang trên mình nhiệm vụ, nên về sớm phục mệnh với sư môn mới là lựa chọn tốt nhất.”
“Tống huynh nói rất chí lý…”
“…” Nhạc Thông vội vàng phụ họa.
【 Đọc truyện Tống Tiên Hành bản gốc ra chương sớm nhất và đầy đủ nhất ủng hộ tác giả tại vtruyen.com 】
Ngày hôm sau, Tống Phong cùng với Nhạc Thông riêng phần mình đạp pháp khí tiến vào Hỏa Diệm Sơn Mạch.
Còn Chung Linh và Tiêu Hàm Hàm thì sớm đã rời đi, theo đường cũ quay trở về Vạn Hoa Cốc.
Tống Phong đứng thẳng tắp, hay tay chắp sau lưng, tay áo phiêu động, tóc