Hai người cùng nhau men theo dòng người hướng về phía nam mà đi.
Quả đúng như Vương Thanh giới thiệu, khu phía nam này mặc dù đồ vật cũng có chút hỗn loạn, nhưng đa phần lại là ngọc giản và thư tịch.
“Tống đại ca, nơi này nước khá sâu,chúng ta trước đi dạo một vòng.” Vương Thanh cẩn thận dặn dò.
Tống Phong gật nhẹ đầu, hai người men theo lối đi bắt đầu tùy ý đi dạo.
Thư tịch nơi này hầu hết đều mang theo dáng vẻ cũ kỹ, một vài ngọc giản còn mơ hồ tán phát ra quang mang ẩn hiện, cho người ta một cảm giác cổ lão khó lường.
Tống Phong trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Đột nhiên, bước chân Tống Phong ngừng lại.
Trên một sạp hàng, có một thứ làm cho hắn chú ý.
Vương Thanh dường như nhận ra Tống Phong bị đồ vật ở quầy hàng hấp dẫn, liền nhỏ giọng nói:
“Tống đại ca, quầy này của Hắc Tâm Lão Nhân.
Một trong mấy cái gian hàng cần đề phòng nhất ở khu Nam.
Ngươi tùy tiện xem thì được, nhưng nếu muốn mua thì cần cẩn thận chút.”
“Ừm.” Tống Phong gật nhẹ đầu, ngồi xuống trước quầy hàng.
Quầy hàng này mặc dù nói là quầy hàng, nhưng chỉ là một miếng vải lớn chừng hai mét trải ra.
Bên trên xếp thành mấy hàng đồ vật, chẳng những có thư tịch mà còn có các loại tạp vật khác không rõ tác dụng khác được xếp gọn lại.
Hắc Tâm Lão Nhân là một lão giả sắc mặt trắng bệch, thấy Tống Phong ngồi xuống thì không nói gì, nhưng ánh mắt lại nhìn tới Vương Thanh có chút tức giận.
Có vẻ như mấy lời của Vương Thanh vừa rồi đã bị lão nghe thấy.
Vương Thanh gương mặt bình tĩnh, thậm chí có chút trêu tức nhìn ngược lại, khiến cho lão giả hừ nhẹ một tiếng, không tiếp tục đế ý đến y.
Tống Phong không có để ý đến thái độ của hai người mà cẩn thận quan sát quầy hàng.
Hắn đưa tay định cầm lấy một cái ngọc giản thì liền bị Hắc Tâm Lão Nhân ngăn lại:
“Đạo hữu thông cảm, đồ vật ở chỗ ta chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào.
Một khi chạm vào, nhất định phải tại quầy hàng của ta mua một món đồ.
Đây là quy củ!” — QUẢNG CÁO —
“Quy củ rắm thúi, ngươi đây là ép mua ép bán.” Vương Thanh nghe vậy, liền không nhịn được mắng.
“Vương huynh đệ, không sao.” Tống Phong đưa tay ngăn cản Vương Thanh.
Hắc Tâm Lão Nhân cười nhạt, bộ dáng bất cần.
Tống Phong trong lòng cũng thở dài, xem ra ánh mắt bị thu hút của Tống Phong lúc trước đã bị lão hồ ly này nhìn thấy.
Loại ánh mắt này thông thường chính là đã nhìn trúng đồ vật.
Lúc này chỉ là Tống Phong cùng lão đấu trí trước khi chân chính ngã giá mà thôi.
Tống Phong không biết, ý nghĩ của hắn quả thật đã đoán trúng tám chín phần mười.
Hắc Tâm Lão Nhân này ở đây tồn tại lâu như vậy, lại đánh ra chút danh tiếng, hiển nhiên ánh mắt cực kỳ ác độc.
Vừa rồi Tống Phong ánh mắt sáng rực như thấy bảo bối kia làm sao qua được mắt lão.
Mặc dù không xác định được thứ đồ gì làm cho Tống Phong vừa ý, nhưng lão chắc chắn một điều có đến tám thành đây chính là một con dê béo.
Bằng chứng tốt nhất chính là Vương Thanh đang dẫn đường kia.
Thông thường những người lần đầu tiên đến mà có chút tiền liền sẽ tìm người dẫn đường, chẳng khác gì hướng dẫn viên du lịch ở thế tục.
Những kẻ này thường chính là con dê béo chờ những lão hồ ly bọn hắn làm thịt.
Tống Phong cười nhạt, vừa chạm vào ngọc giản thì đột nhiên một bóng người sấn tới, nhanh tay cầm lấy ngọc giản trước Tống Phong, hỏi:
“Thứ này giá cả ra sao?”
Hắc Tâm Lão Nhân nhìn tới người này, liền tươi cười niềm nở:
“Ha hả, thì ra là Bàng công tử.
Vật này chỉ là công pháp tàn phiến, công tử cầm lấy chơi đùa là được.” Hắc Tâm Lão Nhân khắp khuôn mặt tràn đầy thần sắc nịnh nọt.
“Bản công tử không phải ăn mày, ngươi cứ nói giá.” Bàng công tử sắc mặt kiêu ngạo, vừa nói vừa hơi liếc nhìn Tống Phong với vẻ khinh miệt.
“Công tử thân phận tôn quý, sao có thể đánh đồng cùng kẻ khác được.
Ngọc này giá gốc chín mươi Hạ Phẩm Linh Thạch.” Hắc Tâm Lão Nhân cười nịnh.
“Tốt, đây là một trăm Hạ Phẩm Linh Thạch, cho ngươi.” Bàng công tử nói xong, liền quăng tới một nhóm Hạ Phẩm Linh Thạch rồi kéo theo mấy gã thuộc hạ rời đi.
Tống Phong sắc mặt khó coi, muốn đứng dậy rời đi thì bị gọi lại:
“Đạo hữu chậm đã, lúc trước đã nói ngươi chạm vào đồ vật thì phải mua.
Hiện giờ ngươi lại muốn bỏ đi, phải chăng cần cho lão phu một cái công đạo?” — QUẢNG CÁO —
“Hắc Tâm Lão Nhân, ngươi đừng quá đáng.
Đồ vật Tống đại ca muốn xem ngươi đã bán cho người khác rồi, còn muốn gì nữa? Cẩn thận ta cáo ngươi.” Vương Thanh tức