Nửa ngày sau, Nhạc sư huynh và Điền Thiết Lâm sắc mặt có chút vui vẻ nhìn Tần Thu Dung rời đi.
Khác với những tu sĩ ở hội trường, những người trong phòng khách quý này không cần tự mình giao linh thạch để nhận vật phẩm đấu giá mà sẽ do người phụ trách gian phòng thực hiện.
Khi thấy Tống Phong vậy mà cũng đem Linh thạch chuyển cho Tần Thu Dung thì Điền Thiết Lâm và Nhạc sư huynh đều tỏ ra hứng thú.
Tuy nhiên, thấy Tống Phong không muốn nói, hai người cũng đều bỏ qua không hỏi.
Tần Thu Dung đi chỉ một chút, liền quay trở lại, đưa cho mỗi người một túi trữ vật.
Tống Phong cầm lấy túi trữ vật, cảm nhận đồ vật bên trong một chút, liền hài lòng gật đầu lấy ra trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch đưa tới, cười nói:
“Vất vả Tần cô nương.”
Tần Thu Dung thấy vậy thì mắt đẹp sáng lên, không có già mồm, thi lễ tạ ơn một cái liền tự nhiên thu lấy.
Nhạc sư huynh và Điền Thiết Lâm thấy vậy mỗi người cũng xuất ra một trăm Hạ Phẩm Linh Thạch, đồng thời đối với cách đối nhân xử thế của Tống Phong tỏ ra khâm phục.
Mấy người tiếp tục nán lại xem thêm một chút, chủ yếu là mang ý mở rộng tầm mắt mà thôi.
Những đồ vật đem ra càng ngày phẩm chất càng cao, có vài món trọng bảo khiến cho đám người Tống Phong không nhịn được hít một hơi lãnh khí, đối với sức mạnh của bảo vật càng thêm có cái nhìn rõ ràng.
Đồng thời cũng nhận ra một điều, đó là bản thân bọn hắn đều là quỷ nghèo.
Những tiền bối kia động chút đều là con số thiên văn, khiến cho bọn hắn chỉ nghe thôi đã cảm thấy tròn mắt líu lưỡi, kinh hãi không thôi.
Đám người Điền Thiết Lâm cùng Tống Phong đang khi trò chuyện vui vẻ, đột nhiên cả bốn người sắc mặt đột biến.
Không hẹn mà cùng nhau lấy ra lệnh bài môn phái đang chấn động.
“Tất cả đệ tử Đạo Huyền Môn tạm ngừng mọi hoạt động, ngay lập tức quay về môn phái.
Không được chậm trễ!” — QUẢNG CÁO —
Một giọng nói nghiêm nghị từ bên trong truyền tới.
Bốn người nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống, không nói hai lời liền đứng dậy cùng Tần Thu Dung đi ra cửa.
Cùng lúc này, bên trong hội trường của Thông Thiên Thương Hội cũng có vô số người đứng dậy, vội vã lấy ra lệnh bài tra xét một cái liền ngay lập tức rời khỏi nơi này.
Mà những người không thuộc Đạo Huyền Môn thấy cảnh này thì sắc mặt nghi hoặc, bắt đầu trong tối ngoài sáng liên hệ hảo hữu tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra.
Đằng lão vốn đang đấu giá hứng khởi, đột nhiên lỗ tai lão vang lên âm thanh nào đó, sắc mặt lập tức biến đổi, liền vận linh lực chắp tay nói:
“Chư vị, buổi đấu giá hội hôm nay tạm thời đến đây kết thúc.
Chư vị đã đấu giá trúng vui lòng đến phía sau nhận lãnh đồ vật của mình.
Đa tạ chư vị đạo hữu đã ủng hộ!”
Nói xong, Đằng lão cũng vội vàng rời đi.
Đám người Tống Phong vừa đi ra khỏi Huyền Hoa Cốc liền thấy trên trời có một đám mây đã đứng đầy người.
Mà người đứng ở phía đầu tiên của đám người kia thình lình lại chính là Chung trưởng lão.
Sắc mặt nàng lúc này âm trầm, sau khi quét mắt xuống các lối ra của Huyền Hoa Cốc liền nói:
“Đệ tử Đạo Huyền Môn cùng ta trở về môn phái.”
Nhạc sư huynh mấy người thấy vậy, lập tức phi thân nhảy lên đám mây mà đứng.
Chung trưởng lão quét mắt, thấy nhân số đã không sai biệt lắm, liền hừ nhẹ một tiếng, đám mây chớp động một cái liền biến mất ở chân trời xa.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong cảm nhận tốc độ đám mây, trong lòng cũng có cảm nhận với thực lực của Chung trưởng lão này.
Giờ phút này, sắc mặt của Chung trưởng lão dường như có vẻ nặng nề.
Chúng đệ tử của Đạo Huyền Môn đứng trên đám mây cũng không dám nói chuyện, bộ dáng có vẻ hoang mang.
Tốc độ của đám mây dưới sự thúc giục của Chung trưởng lão cực kỳ nhanh, chỉ chốc lát thì hình dáng mờ ảo của Đạo Huyền Môn đã xuất hiện ở phía xa xa.
Chỉ có điều thay vì tiên khí chập chờn, sương mù ẩn hiện thì giờ phút này, toàn bộ Đạo Huyền Môn bao gồm bốn ngọn Tạp Dịch Phong đều được một lồng ánh sáng bao phủ toàn bộ.
Lồng ánh sáng này chính là Hộ phái đại trận của Đạo Huyền Môn.
Tống Phong cảm nhận thoáng một chút, liền cảm giác đại trận này tựa như có linh tính đang quan sát hết thảy vậy.
Lúc này, trên bầu trời của Đạo Huyền Môn, một