“Trưởng lão đã nói đến mức này, đệ tử sẽ cố gắng một phen.” Tống Phong thở ra một hơi, có chút miễn cưỡng nói.
“Tốt.
Bên trong túi trữ vật này có tất cả thứ liên quan.” Chung trưởng lão bấy giờ mới gật đầu ra vẻ hài lòng, đồng thời ném cho Tống Phong một cái túi trữ vật.
“Nếu trưởng lão không còn chuyện gì khác dặn dò, đệ tử xin phép cáo lui, trở về sắp xếp mọi việc đem nhiệm vụ mà trưởng lão giao phó hoàn thành.” Tống Phong nhận lấy túi trữ vật, chắp tay.
“Ừm …à khoan đã, thứ này cho ngươi, coi như chút quà gặp mặt, lui ra đi.” Chung trưởng lão ném tới một cái ngọc giản, liền phất phất tay đem Tống Phong đuổi đi.
Tống Phong men theo đường cũ, rời khỏi nơi này.
Chờ cho Tống Phong đi hẳn, từ bên gian phòng phía sau mới đi ra một nữ tử mặc bạch y, dáng vẻ yêu kiều hành lễ với Chung trưởng lão rồi mới hỏi:
“Sư phụ, người này tin được sao?”
“Người này làm việc cẩn thận quyết đoán.
Có thể tin tưởng được.
Không phải kẻ nào cũng đủ đảm lượng chém giết con gái Huyết Sát Tông Tông chủ Huyết Đồ.” Chung trưởng lão cũng không nhìn nữ tử này mà lấy ra hộp ngọc, nhẹ giọng nói.
Bên trong hộp ngọc mà Tống Phong đưa lên trước đó thình lình lại là một cây trâm cài bằng gỗ trong có vẻ tầm thường.
Nữ tử kia cũng nhìn thấy cây trâm này, nhíu mài:
“Hồ nháo, lại dám đưa loại lễ vật tầm thường này cho sư phụ.”
Không trách nàng tức giận.
Nàng thân là nhị đệ tử của Chung trưởng lão, bao năm nay nhìn thấy số lần sư phụ nhận lễ vật của người khác chưa tới ba lần, trong đó hai lần kia đều là những lão tiền bối đức cao vọng trọng đưa cho.
Duy chỉ có lần này là sư phụ nàng Chung trưởng lão lại nhận lễ vật từ một tên đệ tử.
Nhưng thứ này không phải bảo vật gì, mà chỉ là một cây trâm gỗ bình thường đến không thể bình thường hơn.
Thế nhưng, Chung trưởng lão lại khoát tay, mỉm cười nói:
“Được rồi, ngươi đi tiếp dẫn ba người còn lại đến đây.”
“Tuân mệnh sư phụ.” Nữ tử có chút không tình nguyện rời đi.
— QUẢNG CÁO —
Chờ cho nơi này không còn ai, Chung trưởng lão mắt đẹp đột nhiên sáng lên, mơ hồ có ý cười cầm lấy cây trâm gỗ lên xem xét cẩn thận.
Càng nhìn, ánh mắt nàng càng trở nên sáng tỏ, lẩm bẩm:
“Định Hồn Mộc, quả nhiên là năm xưa khối Định Hồn Mộc trong miệng sư phụ nhắc tới chính là do Huyết Đồ nắm giữ trong tay.
Không ngờ hắn lại có thể nhịn đau đem một đoạn nhỏ làm thành Định Hồn Trâm cho con gái mình.”
Nói tới đây, Chung trưởng lão cầm cây trâm trong tay định cài lên tóc thì dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hơi đỏ lên:
“Tiểu quỷ này hẳn là không biết đây là một món cực kỳ hiếm có pháp bảo, cố tình dùng loại lễ vật bình thường để đòi lễ vật từ tay ta đây mà.
Hừ, vẫn không có gì ý gì tốt.”
…
Tống Phong rời khỏi chỗ ở của Chung trưởng lão, nhanh chóng bay về tiểu viện của mình.
Có trời mới biết Chung trưởng lão có đang theo dõi hay không, cho nên trên đường Tống Phong đều đạo mạo nghiêm trang, một mực không dám có chút buông lỏng nào.
Sau khi về tiểu viện, đem cấm chế toàn diện kích phát, hắn mới thở phào một hơi.
Cổ nhân có câu, trên đời này thứ khó đoán nhất chính là lòng dạ nữ nhân.
Quả nhiên không có sai.
Nhất là nữ nhân có khí chất tuyệt luân, tu vi cao thâm thì lại càng không thể đoán định.
Tống Phong hoàn toàn không biết cây trâm gỗ hắn tùy tiện nhặt trong túi trữ vật của Hồng y nữ tử trước đó chính là một món pháp bảo mà ngay cả Chung trưởng lão cũng động tâm không thôi.
Giờ phút này, Tống Phong chỉ cảm thấy vui mừng, rốt cuộc cũng đem một cây trâm gỗ đổi được một món lễ vật từ tay Chung trưởng lão.
Cũng may, khi Tống Phong bị Huyết Đồ đánh úp, túi trữ vật của Hồng y nữ tử vậy mà cũng được vị đại trưởng lão thần bí kia thay mặt hắn thu lấy.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này, Tống Phong lật tay một cái, liền bay ra mấy cái túi trữ vật là chiến lợi phẩm của Tống Phong khi tiến hành thi đấu ở Bạch Vân Sơn.
Trải qua bốn vòng thi đấu, Tống Phong thu được ba cái túi trữ vật.
Trong đó giá trị nhất chính là túi của hồng y nữ tử, con gái của Huyết Đồ tông chủ Huyết Sát Tông.
Nghĩ đến tên đệ tử nhát chết của Huyết Sát