“Ồ, trúng Đại Lực Toái Tâm Chưởng của ta mà không chết.
Xem ra bảo vật trên người ngươi không ít, đệ tử Mặc lão quả nhiên thân gia sâu dày.” Một thân ảnh chậm rãi hiện lên ngay vị trí vừa rồi Kỳ công tử bị ám toán, giọng nói y mang theo kinh ngạc lẫn chút thèm thuồng.
Người này là một thanh niên đeo mặt nạ che mặt, thân ảnh gầy yếu, nhưng cánh tay phải lại cực kỳ thô to, ánh mắt y đen như mực, bộ dáng cực kỳ quái đản tiếc nuối nhìn về phía Kỳ công tử.
Kỳ công tử khóe miệng tràn ra máu tươi, miễn cưỡng ngồi dậy dùng tay ôm ngực, tay kia lấy ra một viên đan dược màu vàng óng nuốt vào.
Hắn đưa tay lau vết máu bên miệng, cắn răng:
“Được, cho các ngươi hai lá.”
Hiển nhiên, lấy một địch hai, lại thêm vừa rồi sơ sẩy nhận cự chưởng ám toán, Kỳ công tử tự biết bản thân dữ nhiều lành ít, liền muốn hạ giọng.
Cũng may trên người y có một món bảo y hộ thể, lúc này mới miễn cưỡng bảo đảm tính mạng.
“Hắc hắc, chúng ta đây có hai người, ngươi là đuổi ăn mày sao? Lúc nãy nể tình Mặc lão cho ngươi cơ hội, hiện tại đem tất cả đồ vật trên người lấy ra, cho ngươi cái thống khoái.” Đại hán tóc xoăn vẻ mặt ngạo nghễ, mở miệng đắc ý nói.
Kỳ công tử sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Hiển nhiên lời nói của đại hán tóc xoăn đơn thuần chính là cái rắm.
Ngay từ đầu thanh niên che mặt kia đã âm thầm tiếp cận muốn đánh lén lấy mạng của y.
Kỳ công tử biết rõ, hôm nay hai người này đã biết y là đệ tử của Mặc lão nhưng vẫn ra tay, hiển nhiên đã sớm xem y là xác chết, hoàn toàn không có chuyện thỏa thuận.
“Vị đạo hữu kia, nếu ngươi còn không ra, sau khi ta chết đi, ngươi cũng đừng mong chạy thoát.” Kỳ công tử đột nhiên hướng về một phía quát lớn.
Đại hán tóc xoăn lẫn thanh niên che mặt lúc này thần sắc giật mình, đều tập trung nhìn lại phương hướng mà Kỳ công tử vừa hét lên.
Vị trí mà ba người đều đang chú ý này, thình lình lại chính là hốc cây mà Tống Phong đang ẩn thân.
Tống Phong trong lòng thầm mắng Kỳ công tử này máu chó ngập đầu.
Hắn vốn định yên lặng ẩn thân không xen vào chuyện của người khác, nhưng không ngờ Kỳ công tử này âm hiểm xảo trá, thấy địch không lại hai người kia liền muốn lôi hắn xuống nước.
Kỳ công tử sau khi nhai viên đan dược màu vàng óng nọ, khí sắc cũng hồi phục lại một chút, chậm rãi đứng dậy chắp tay ôm quyền:
— QUẢNG CÁO —
“Đạo hữu, ta lấy đạo tâm phát thệ, chỉ cần đạo hữu ra tay trợ giúp, tại hạ chẳng những đem Huyết Linh Diệp tặng cho đạo hữu mà sau khi rời khỏi đây, chắc chắn tự mình đăng môn bái phỏng, tầng tầng thâm tạ.”
Nói xong, ánh mắt Kỳ công tử có chút hồi hộp.
Thực ra hắn cũng không chắc chắn nơi đó có người, chỉ là nương theo cảm giác của bản thân trong lúc bị đánh văng đến nơi này có một thần thức mơ hồ xem xét mình mà phán đoán, chứ hoàn toàn không phát hiện dấu vết gì.
Ba hơi thở trôi qua, đột nhiên từ hốc cây một thân ảnh dần dần hiện ra.
Người này thấp bé gầy gò, gương mặt xanh xao.
Chính là Tống Phong sau khi sử dụng ‘Súc Cốt Công’ học được từ Cổ Thư Trai ở Tam Tinh Thành mà bao nhiêu năm không có dịp sử dụng.
Thuận tiện đổi lấy một bộ y phục khác, giờ phút này Tống Phong hoàn toàn trở thành một người xa lạ.
Mà Kỳ công tử sau khi thấy thân ảnh Tống Phong hiện ra, trong lòng không hiểu vì sao thở phào, chắp tay:
“Đa tạ đạo hữu tương trợ.
Vật này từ giờ là của đạo hữu.”
Kỳ công tử ánh mắt cảm kích, không chút do dự lấy ra hộp ngọc chứa Huyết Linh Diệp quăng tới.
Như sợ Tống Phong nghi ngờ, y còn cố tình mở hộp ra để tất cả mọi người đều thấy Huyết Linh Diệp vẫn còn hoàn hảo được đặt ở bên trong.
Nhìn hộp ngọc chứa Huyết Linh Diệp bên trong, ánh mắt Tống Phong mơ hồ có một tia lạnh lẽo nhìn Kỳ công tử, cũng chưa đem thứ này thu vào mà nhìn hai người còn lại nói:
“Hai vị, tại hạ chỉ là đi ngang qua đây, không có ý định xen vào.
Cây Huyết Linh Thảo này tại hạ càng không có ý định thu lấy.
Cứ như vậy, tại hạ để vật này lại, xoay người rời đi, tuyệt không can thiệp chuyện tốt của ba vị.
Các ngươi thấy thế nào?”
Đại hán