“Tiểu nữ Chung Linh, còn đây là Tiêu Hàm Hàm, đa tạ công tử viện thủ.” Chung Linh và Tiêu Hàm Hàm hướng về Tống Phong hành lễ.
Tống Phong thản nhiên tiếp nhận, nói:
“Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.
Đạo Huyền Môn cùng Vạn Hoa Cốc trước nay đồng khí liên chi, Tống mỗ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ có điều ta mạo muội hỏi một chút, không biết vị sư muội này chỉ mới có tu vi Luyện Tinh Cảnh Trung kỳ cũng dám đi vào nơi này.
Chẳng lẽ trưởng bối của hai vị không biết sự nguy hiểm của nơi này hay sao?”
Vừa nói, ánh mắt của Tống Phong có chút tò mò nhìn về Tiêu Hàm Hàm, làm cho gương mặt bầu bĩnh trắng nõn của nàng đỏ lên, lí nhí đáp:
“Hứ, người…người ta là có thể chất…”
“Sư muội!” Chung Linh đưa tay chụp lấy miệng nhỏ của Tiêu Hàm Hàm ngăn không cho nàng nói tiếp.
Sau đó nhìn Tống Phong đáp:
“Hàm Hàm còn nhỏ, lời nói không biết chừng mực, còn mong sư huynh đừng trách.
Là do trưởng bối trong nhà muốn Hàm Hàm lịch luyện một phen.
Lần này cũng may có Tống sư huynh ra tay viện thủ.
Sau khi rời khỏi nơi này, tiểu nữ nhất định hồi báo gia sư đến tận nơi tạ ơn.”
Tống Phong thấy dáng vẻ Chung Linh như vậy thì cười nhạt:
“Thôi được, như vậy hai vị sư muội bảo trọng.
Cáo từ.”
Nói xong, liền xoay người muốn rời đi thì bị Chung Linh lên tiếng ngăn lại:
“Tống sư huynh xin dừng bước.
Tiểu nữ có một chuyện muốn nhờ, không biết sư huynh có muốn nghe hay không?”
“Không hứng thú!” Tống Phong không quay đầu lại, hóa thành một đạo bạch quang đạp phi kiếm trong chớp mắt bay đi mất.
“Hai người các ngươi có bí mật gì đi nữa thì tốt nhất cũng đừng nên loạn động.
Nơi này không phải chỗ để đi dạo mát.
Tự thu xếp cho tốt.”
Một câu nói từ Tống Phong như có như không truyền lại khiến Chung Linh cùng Tiêu Hàm Hàm ngẩn ngơ.
Đặc biệt là Tiêu Hàm Hàm hai mắt dõi theo bóng lưng của Tống Phong không chớp, sau đó có chút hờn giận nói:
— QUẢNG CÁO —
“Chung sư tỷ, vừa rồi tại sao không cho ta nói sự thật với Tống đại ca.
Chưa biết chừng Tống đại ca có thể giúp chúng ta tiến vào nơi đó.
Tỷ cũng biết thể chất ta đặc thù, ta có thể cảm nhận vị trí của chỗ kia.”
“Hàm Hàm, muội còn nhỏ tuổi, đối với lòng người chưa có hiểu biết.
Mặc dù Tống đại ca cứu chúng ta, nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp mặt.
Sư phụ đã dặn đi dặn lại không được đem bí mật thể chất của muội nói cho bất cứ ai, muội đã quên rồi sao?” Chung Linh đưa tay điểm vào trán của Tiêu Hàm Hàm một cái, trách cứ.
“Hừm, ta cảm thấy Tống đại ca là người tốt.” Tiêu Hàm Hàm lí nhí, có chút oan ức lầu bầu.
“Được rồi, hiện tại chúng ta cần phải…” Chung Linh đang muốn nói gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về cách đó không xa.
Chỉ thấy ba đạo hồng quang từ xa bay tới, trong chốc lát hiện rõ ba thân ảnh nữ tử cùng là Vạn Hoa Cốc.
“Chung sư muội, Tiêu sư muội, vừa rồi có phải các ngươi phóng tín hiệu cầu cứu của bổn môn?” Một người trong đó có vẻ là dẫn đầu nói.
Chung Linh nhìn thấy những người này, sắc mặt thoáng cái mừng rỡ, vội vàng thi lễ:
“Tham kiến chư vị sư tỷ, đúng là như thế, vừa rồi chúng ta….”
…
Tống Phong một đường bay đi, đột nhiên hắn cứ như vậy lơ lửng giữa bầu trời, nhắm mắt cẩn thận cảm ứng gì đó.
Chừng hai hơi thở, Tống Phong mở mắt ra, nhìn về một hướng, khóe miệng nhếch lên, liền hướng về phía đó tăng tốc.
Nửa ngày sau, bước chân Tống Phong dừng lại trước một rừng cây cực kỳ quái dị, những thân cây xù xì gai góc toàn thân vặn vẹo chen lấn nhau lẫn với những cột đá tạo thành một mảnh rừng hết sức âm trầm.
Tống Phong đi tới nơi này, cẩn thận quan sát.
Mảnh rừng này cho hắn một cảm giác hết sức cổ quái.
Nếu không phải hắn vẫn cảm ứng được luồng linh lực ngũ sắc trước đó Tống Phong tự mình đánh lên người của gã đệ tử đi chung nhóm với Âu Dương Tư Duệ ở chung quanh nơi này thì chắc chắn sẽ ngay lập tức quay lưng rời khỏi nơi cổ quái này.
— QUẢNG CÁO —
Đột nhiên, ánh mắt Tống Phong kinh nghi, sắc mặt khẽ biến đổi nhìn về phía sau lưng.
Thân ảnh của hắn chợt lóe lên sau đó đột ngột tiêu thất tại chỗ.
Theo thời gian, dần dần có tiếng bước chân truyền đến.
Chỉ chốc lát sau, một nhóm người liền đi đến ngay vị trí mà Tống Phong vừa đứng.
Người dẫn đầu chính là một thanh niên suất khí nhưng gương mặt có hơi tái nhợt như vừa ốm dậy, thình lình