“Tất nhiên, Uông mỗ trước nay xem trọng nhất là chữ tín.
Tống đạo hữu xem lại nơi này đã đủ hay chưa?” Uông Thăng vung tay ném tới một xấp Linh phiếu, truyền âm nói.
Trong giọng nói vậy mà đã dùng ngữ khi như khi nói chuyện với tu sĩ đồng cấp để nói chuyện với Tống Phong.
Tống Phong chụp lấy xấp Linh phiến mà Uông Thăng đưa tới, thần thức đảo qua liền bất động thanh sắc thu hồi.
Lúc này, lối ra vào càng ngày càng chấn động kịch liệt, cuối cùng “Ầm” một tiếng, một vết nứt khổng lồ đem hồ này tách ra làm đôi.
Mà pháp trận của Mặc lão rốt cuộc cũng chậm rãi tan biến.
Tông chủ chín đại môn phái đều có vẻ mặt khác nhau, có người bình tĩnh, nhưng cũng có người vô cùng khó coi.
Nhất là hai môn phái Thiên Kiếm Tông và Bá Đao Môn, mỗi phái đi vào hai mươi người nhưng đi ra chỉ có năm người.
Chỉ có điều không ai hay biết, trong số mười tên đệ tử của Thiên Kiếm Tông và Bá Đao Môn đi ra, trong tròng mắt thỉnh thoảng lại đột ngột chuyển sang màu đen kịt rồi chớp mắt lại trở lại bình thường, khóe miệng cũng đột ngột hiện lên một nét cười quỷ dị rồi ngay lập tức biến mất.
Mà lần này, đi vào mảnh Cổ Chiến Trường này nếu tính cả hai vị đệ tử của Mặc Lão thì nhân số đạt tới một trăm tám mươi hai người.
Nhưng chỉ có sáu mươi ba người đi ra.
Ngay cả hai vị đệ tử của Mặc lão cũng không thấy đi ra.
Điều này làm cho sắc mặt của Mặc lão vô cùng âm trầm, thậm chí tràn ra sát ý nồng đậm.
Khiến cho không ai dám tới gần lão.
Ngay cả chín đại môn phái cũng không ở lại đây lâu, liền kéo nhau nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chỉ còn một mình Mặc lão đứng lại nơi này, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Mặc huynh, xem ra hai vị đệ tử ký danh của ngươi đã lành ít dữ nhiều.” Một âm thanh phiêu miễu truyền đến.
Một thân ảnh mờ ảo đột nhiên từ trong tay áo của Mặc lão bay ra, chậm rãi ngưng thực thành một bóng đen không rõ dung mạo.
“Hừ, có thể khiến cả hai không kịp bóp Ngọc phù truyền tống do chính lão phu luyện chế riêng mà tử vong, có thể bọn chúng đã tìm được nơi chứa Long hồn hoặc là bị đệ tử chín đại môn phái diệt sát nhưng tỉ lệ rất nhỏ.
Bất quá thông qua lần này, xem ra những gì đạo hữu phán đoán là thật, những mảnh vỡ chiến trường này rất có thể là ngoại vi của Thần Ma Chiến Trường.”
— QUẢNG CÁO —img
“Mặc huynh, ta còn có thể lừa ngươi sao? Bất quá, lối vào kia cần phải suy nghĩ cho kỹ.
Nơi này chỉ là một mảnh nhỏ của Cổ Chiến trường mà thôi, nơi kia nếu tùy tiện tiến vào, bao nhiêu tu vi cũng không đủ dùng.
Hơn nữa, chuyện ngươi đáp ứng với lão phu cũng phải cho ta thấy chút thành ý mới được.”
“Yên tâm, lão phu đã sớm có chuẩn bị.”
“Nếu vậy rất tốt.” Bóng đen mờ ảo hài lòng, lại nhanh chóng bay vào trong tay áo của Mặc lão biến mất không thấy.
【 Đọc truyện Tống Tiên Hành bản gốc ra chương sớm nhất và đầy đủ nhất ủng hộ tác giả tại vtruyen.com 】
Tống Phong sau khi theo đoàn người Đạo Huyền Môn trở về môn phái, liền được gọi đến Đại điện kể lại quá trình đi vào bên trong Cổ Chiến trường, đặc biệt là dị biến khiến bọn hắn đi ra sớm như thế nào, tất cả đều phải kể lại một lần nữa.
Tống Phong rất “thành thật” sơ lược lướt qua một phen.
Bởi vì truyền thống của Đạo Huyền Môn trước nay luôn đều là công bằng trao đổi, không có chuyện cao tầng cướp đoạt cơ duyên của đệ tử.
Cho nên sau khi hỏi qua một số chuyện, Tống Phong cùng những người khác liền được cho trở về chỗ ở.
Khi vừa về đến tiểu viện của mình, Tống Phong cũng không có vội vã bế quan mà ngồi trước sân, nhắm mắt chờ đợi.
Quả nhiên, Tống Phong chờ chừng nửa ngày, bên ngoài liền truyền đến tiếng gọi:
“Tống sư đệ, gia sư có lời mời.”
“ ’Mời’ sao?” Tống Phong nghe lời nói của người này, đột nhiên nhẹ cười, đứng dậy đi ra.
Chỗ ở của Chung trưởng lão hết thảy vẫn như cũ, rừng trúc vẫn như vậy xanh mướt xào xạc.
“Sư tỷ, mặt ta có vật gì hay sao?” Tống Phong sờ sờ mũi, nhìn vị sư tỷ vẫn luôn quan sát hắn trên suốt đường đi.
“Ta chỉ tò mò, sư đệ lấy đâu ra dũng khí để đem một cây trâm gỗ tặng sư phụ của ta.” Nữ tử bạch y nghiêng đầu nói.
Lời nói này làm cho Tống Phong có chút chột dạ, cười khan hai tiếng không dám nói gì