“Dĩ nhiên là có.
Chúng ta mở cửa làm ăn, đối với tất cả các loại sinh ý đều có hứng thú tham gia.
Tuy nhiên, nếu là đẳng cấp đồ vật quá thấp thì chúng ta không có nhu cầu, mong tiểu hữu chớ trách.”
“Nếu vậy, xin phu nhân xem thử chút đồ vật này.” Tống Phong nói xong, phất tay lấy ra hai cái hộp, một lớn một nhỏ.
Tô phu nhân sắc mặt như thường, tùy ý cầm một hộp gỗ gần trước mặt nàng nhất tùy tiện mở ra.
Vừa mở ra, nàng liền ngưng lại lời nói, ánh mắt bị đồ vật bên trong hộp thu hút.
Chỉ thấy nơi đó có một cây cỏ đỏ như máu, cao chừng một tấc, toàn thân ngoài gai nhọn thì chỉ có bốn chiếc lá.
Trên mỗi chiếc lá lại có từng đường vân như mạch máu nhịp nhàng rung động.
“Bốn ngàn năm Huyết Linh Diệp!”
Tô phu nhân vừa nhìn, ánh mắt liền sáng lên.
Tống Phong thấy cảnh này, trong lòng trấn định, chậm rãi thưởng thức nước trà.
Tô phu nhân quan sát một hồi, chậm rãi đem Huyết Linh Diệp đặt xuống.
Bấy giờ mới đem hộp còn lại mở ra xem.
“Uẩn Sát Tử Tứ phẩm!” Tô phu nhân rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, quay sang quan sát Tống Phong một lần nữa.
“Tống tiểu hữu, hai thứ này đều là hiếm thấy linh thảo, ta có thể thay mặt Thông Thiên Thương Hội ra giá Ba trăm tám mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch cho cả hai.
Nếu tiểu hữu có thể chờ đợi mà nói, nếu như đem hai thứ này đi đấu giá thì sẽ có giá trị cao hơn.
Tuy nhiên…” Tô phu nhân nói tới đây, hơi dừng lại một chút, lại nói:
“Không giấu gì tiểu hữu, theo quy tắc của Thông Thiên Thương Hội thì khách nhân có quyền bán đứt hoặc gửi đấu giá, Thông Thiên Thương Hội sẽ không can thiệp.
Tuy nhiên, ta vừa lúc có một vị bằng hữu rất cần hạt Uẩn Sát Tử tứ phẩm này.
Không biết Tống tiểu hữu có thể để lại cho ta hạt Uẩn Sát Tử này hay không? Giá cả tùy ngươi quyết định.”
Tống Phong nghe vậy, trong lòng đối với suy đoán trước đây khi nhìn thấy Linh Trúc Trà càng thêm vững chắc, bèn nhẹ giọng hỏi:
“Vãn bối mạo muội hỏi Tô tiền bối, vị bằng hữu của ngài có phải Chung trưởng lão ở Đạo Huyền Môn hay không?”
— QUẢNG CÁO —
Tô phu nhân vừa nghe Tống Phong nhắc tới “Chung trưởng lão”, liền mở to mắt nhìn Tống Phong:
“Ồ, nói vậy, Tống tiểu hữu đây là…”
“Không gì cả, vãn bối cũng là đệ tử Đạo Huyền Môn, tình cờ được tiếp xúc Chung trưởng lão vài lần, cũng được Chung trưởng lão thưởng cho một ít Linh Trúc Trà.
Lần này lại tình cờ ở nơi đây gặp lại nên mới mạo muội suy đoán một chút, mong rằng Tô tiền bối chớ trách.” Tống Phong chắp tay áy náy nói.
Dù sao, đã là bằng hữu của Chung Hiểu Đồng thì hiển nhiên vị “Tô tiền bối” này tu vi ắt hẳn không thua kém gì nàng bao nhiêu.
Trong tu tiên giới, việc phỏng đoán dò xét một tu sĩ cấp cao cũng là một việc tối kị.
“Khanh khách, thì ra Tống tiểu hữu là bằng hữu của Chung muội muội.
Nói như vậy cũng là người một nhà rồi.” Tô phu nhân khuôn mặt giãn ra, cười nói.
“Tiền bối đừng hiểu lầm, vãn bối chỉ là một đệ tử nho nhỏ, làm sao có tư cách làm bằng hữu của Chung trưởng lão.
Lại nói, nếu như tiền bối muốn giữ lại hạt Uẩn Sát Tử Tứ phẩm này cho Chung trưởng lão thì vãn bối nghĩ là không còn cần thiết nữa.” Tống Phong mỉm cười nói ra.
“Ồ, nói vậy là…” Tô phu nhân ánh mắt sáng lên, không nhịn được ánh mắt nghiền ngẫm quan sát Tống Phong từ đầu đến chân, tròng mắt xoay chuyển như đang liên tưởng gì đó.
Ánh mắt này cực kỳ soi mói, như muốn đem Tống Phong tại chỗ lột trần truồng để xem thấu tất cả.
Khiến cho Tống Phong cảm giác cả người ngứa ngáy, không nhịn được ho khan một tiếng, nói:
“Tiền bối, ngài…”
Tô phu nhân lúc này mới cười hì hì, gương mặt có vẻ hiểu ra điều gì đó, gật đầu nói:
“Được rồi.
Còn tiền bối cái gì, gọi ta Tô tỷ là được.
Túi trữ vật này Tống đệ đệ trước cứ cầm lấy, giảm giá cho ngươi còn một trăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Hai thứ này ta sẽ sắp xếp hai ngày sau tham gia đấu giá, ngươi thấy thế nào?”
“Nếu như vậy, mọi việc tùy theo Tô tiền…Tô tỷ sắp xếp.” Tống Phong thấy ánh mắt của Tô phu nhân trừng lên, liền vội vàng thay đổi xưng hô, chắp tay nói.
— QUẢNG CÁO —
“Được rồi.
Nếu đã là người một nhà, ta cũng không giấu ngươi.
Sở dĩ lần trước đệ