Editor: Chấm Than
"Em có lời gì muốn nói với tôi sao?"
"Cũng không có gì..." Thượng Triết ấp úng, "Thì...!chuyện tôi quay lại showbiz ấy...!anh thấy...!có thành công nổi không?"
"Sao thế?" Trịnh Gia Ngôn đứng tựa vào xe, nghiêng đầu nhìn cậu, "Chẳng phải em vẫn hay tự nói diễn xuất của là trình độ ảnh đế cơ mà?"
Quả thực Thượng Triết rất muốn theo đuổi con đường này, nhưng cậu cũng tự biết mình không phải tuýp diễn viên có thiên phú dị bẩm, cũng biết diễn xuất của mình còn nhiều thiếu sót, tuy ngoài miệng lúc nào nói như đinh đóng cột, nhưng trong lòng cậu đôi khi vẫn không thể ngăn cản được nỗi lo sợ.
"Tôi sắp phải quay một bộ truyền hình cuốn chiếu mà, còn là hai nam chính nữa chứ."
"Ồ, quay theo kiểu Mỹ à." Trịnh Gia Ngôn cũng chỉ mới biết chuyện hôm nay, cũng chưa nghiên cứu quá kĩ, không ngờ Thượng Triết sẽ chủ động nói với anh, cảm giác được cậu trai nhỏ này ỷ lại đúng là làm tâm trạng thả lỏng hơn hẳn.
"Nam chính còn lại là Hách Dã đóng." Thượng Triết tiện tay kéo xuống một cành tường vy, tùy tiện khươ qua khươ lại trên nắp xe của Trịnh Gia Ngôn, "Là cái cậu bạn học cũ của tôi đó...!Hồi trước tôi có kể anh nghe rồi, không biết anh có còn nhớ không nữa, là cái người mà đi thử vai chung với tôi đó, vừa đẹp trai mà diễn còn hay nữa..."
"Tôi biết, Hách Dã, ứng cử viên giải Ảnh đế Kim Giao năm ngoái." Trịnh Gia Ngôn cầm lấy tay cậu, "Đừng nghịch xe tôi nào, sao thế, em với cậu ta có tư tình gì rồi à?"
"..." khóe môi Thượng Triết run rẩy, không ngờ anh lại có thể hiểu lệch được tới độ này, "Hách Dã thẳng mà, cái loại mà thẳng như sắt thép ấy, Trịnh tổng à, tôi đang nghiêm túc thảo luận sự nghiệp diễn xuất của tôi đấy, không phải là mấy tin bên lề xàm xí đâu."
"Em với cậu ta không có tư tình, vậy em quan tâm cậu ta như vậy làm gì? Em nghĩ nên diễn thế nào thì cứ diễn thế ấy thôi..." Trịnh Gia Ngôn đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhíu mày nói, "Từ từ, kịch bản là cái gì cơ, phim hai nam chính, là em với cậu ta diễn vai yêu nhau? Phim huynh đệ à? Xong rồi có cảnh lên giường nữa?"
Thượng Triết thật sự cạn lời: "Bộ anh nghĩ Cục Truyền hình sẽ cho duyệt cái kịch bản này hả? Phim này là vương tướng tranh quyền bình thường thôi."
"Ừm." Trịnh Gia Ngôn đáp nhẹ, tự nghĩ về tới nhà phải giám sát chặt hơn chút nữa.
"Hồi còn đi học tôi với Hách Dã chơi cũng khá thân, đã mấy năm rồi không gặp, lần này gặp lại cũng có hơi xấu hổ."
"Hình như cậu ta chưa từng ra album đúng không." Trịnh Gia Ngôn nói.
"Ừm, không có, hình như cậu ấy từng hát nhạc mở đầu cho phim nào đó, nhưng mà hiệu quả không ổn, cậu ấy không có thiên phú hát hò." Một tay Thượng Triết bị anh cầm lại, tay kia lại bắt đầu kéo cành tường vy xuống quẹt kiếng xe, "Có chuyện gì hả?"
"Vậy do điểm này em đã ăn đứt cậu ta rồi còn gì, em cứ phải tự ti làm...!Chậc, đừng nghịch xe tôi nữa, xước xe em có đền cho tôi không?" Trịnh Gia Ngôn quay người lại, cầm luôn cái tay còn lại, hai tay Thượng Triết bị anh bẻ ngược, anh đè cậu lên nắp xe, áp người đè lên người cậu.
Thượng Triết ngây người, mặt cậu đỏ rần, giãy giụa nói: "Cứ nghịch đó thì sao! Xước đi tôi đền!"
"Nghe lời nào!" Trịnh Gia Ngôn lại thêm lực, chen vào giữa hai chân cậu và nắp xe.
Thượng Triết cảm nhận được hô hấp của Trịnh Gia Ngôn đang phả trên mặt, cậu giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt thâm sâu và xinh đẹp như như một dòng xoáy, cuốn chặt lấy cậu, làm cậu không thể động đậy.
Sau lưng có bóng khuất cây tường vy, bên miệng là đôi môi ấm nóng, người hùng hồn tuyên bố tôi chưa ăn tôi không ăn là Trịnh Gia Ngôn, bây giờ người đè cậu ra hôn cũng là Trịnh Gia Ngôn, anh hôn cậu, môi lưỡi giao thoa mang theo một nhiệt bộ nóng bỏng.
Thượng Triết "ưm" một tiếng, lý trí cậu biết nơi hai người đang đứng không gì che chắn, không chút riêng tư, nhưng cuối cùng tâm lý ôm may "chắc không ai nhìn thấy" vẫn cứ chiếm cứ trong đầu cậu.
Huống hồ diễn xuất của Trịnh Gia Ngôn xưa giờ không cần cậu lo, nụ hôn sâu này mạnh mẽ hơn lần trước đó rất nhiều, giống như đang lột xuống từng lớp dục vọng của cậu, làm cậu muốn tránh cũng không thể tránh được.
Thượng Triết dần dần thả lỏng, hai tay bị Trịnh Gia Ngôn trói chặt không biết từ lúc nào lại ôm choàng lên bả vai anh.
Trịnh Gia Ngôn thấp giọng cười cười, ôm lấy cậu xoay người lại, còn mình thì tựa vào xe, ôm trọn lấy vòng eo của Thượng Triết, làm hạ thân của hai người chặt chẽ dính vào nhau.
"Ưm..." Thượng Triết hơi hơi run rẩy, cậu cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp đang sờ soạng lấy lưng cậu, sau đó ám muội bóp mông cậu một cái, hai người rõ ràng đều đã nổi lên phản ứng, cậu thở hổn hển: "Trịnh Gia Ngôn, chúng ta mà cứ thế này...!là sẽ bị chụp lại đó..."
"Đừng lo." Đầu ngón tay Trịnh Gia Ngôn vẫn đang mơn trớn da thịt nhạy cảm, nói như thể không chút để tâm.
Trịnh Gia Ngôn còn hiểu rõ chỗ Thượng Triết hơn cả cậu.
Khu này đúng là đã từng có phóng viên cắm chốt, nhưng Trịnh Gia Ngôn đã phái người tới dọn dẹp từ đời nào, bằng không anh cũng đã chẳng hành xử không chút kiêng kỵ nào thế này.
Không chỉ là ở đây, mỗi một lần hai người gặp nhau, mỗi một lần cùng ra ngoài, Trịnh Gia Ngôn đều rất cẩn thận, bởi vì anh biết, tình hình hiện tại của Thượng Triết không được phép xảy ra bất cứ sai sót nào.
Kẽo kẹt...
Động tác của hai người đồng loạt dừng lại.
Một nơi khác trong bãi đậu xe, đối diện cách chỗ bọn họ bảy tám dãy xe, có một chiếc xe đang không ngừng rung lắc
"Phụt..." trong nháy mắt, Thượng Triết không nhịn được cười.
Trịnh Gia Ngôn cũng không biết nên nói gì: "Xem ra có người còn gấp hơn cả chúng ta nữa."
Chỗ hai người đứng khá bí mật, người kia có lẽ chưa nhìn thấy hai người bọn họ, Thượng Triết chỉnh sửa lại quần áo, thẹn thùng nơi đuôi mắt vẫn chưa rút đi hết: "Khụ, chúng ta vẫn nên cho họ chút không gian riêng tư đi thì hơn."
Trịnh Gia Ngôn mở cửa xe: "Em lên nhà đi, đang không mặc áo khoác đấy."
"Ừm, tạm biệt."
Chiếc Panamera đã rời đi, chiếc Coupe kia tạm thời không có động tĩnh gì, Thượng Triết tựa lưng vào tường, nương theo bóng khuất của bụi hoa, lặng lẽ đi lên nhà bằng hướng khác của bãi giữ xe.
Nửa tháng sau, Đinh Kỳ nói với Thượng Triết "Xuân Hiểu Chi Mộng" đã quay xong, nhưng công tác chuẩn bị vẫn phải hoãn thêm hai tháng nữa, phim đã có đài truyền hình mua, tiếp theo còn phải đợi Cục xét duyệt, tuy biết loại phim truyền hình này thường dễ được duyệt hơn, nhưng dù sao phim nhiều vô số, ít nhất cũng phải còn bốn năm tháng nữa mới có thể chính thức phát sóng.
Mà đoàn làm phim của "Vĩnh Trú" hiện tại cũng đã thu xếp gần xong, đại cương kịch bản cũng đã được duyệt qua vòng sơ thẩm, đã có một đài truyền hình cáp mua bản quyền, bây giờ chỉ cần quay ba tập rồi gửi lên trên, đợi Cục xét duyệt qua nữa là xong, nếu vậy, rất có khả năng bộ mì ăn liền "Vĩnh Trú" này có khi lại được gặp khán giả trước cả "Xuân Hiểu Chi Mộng".
Đinh Kỳ liếc qua Thượng Triết một cái: "Dạo gần đây chú ý đi ngủ cho điều độ vào, tình tiết mở đầu của "Vĩnh Trú" là thời niên niếu của nhân vật, tuy da dẻ của cậu vẫn còn tam chấp nhận được, nhưng dù sao cũng không còn là tiểu thịt tươi mới debut nữa, đừng có để anh thấy cậu trưng cái mặt toàn lỗ chân lông lên trước màn ảnh giả bộ nai tơ đấy."
Thượng Triết vâng dạ gật đầu như con cháu nghe chỉ: "Tuân chỉ."
Sau đó Đinh Kỳ vứt cho cậu một cái mặt nạ dưỡng da: "Bán cho cậu này, giá hữu nghị hai nghìn tệ thôi, anh thấy đắp xong da dẻ cũng mịn màng lắm."
Thượng Triết đớ người: "Anh Đinh, mấy cái mặt nạ này anh lấy đâu ra vậy?"
Đinh Kỳ nói: "Em gái anh đặt mua giùm người khác, mà mua hơi lố chút."
Thượng Triết: "..."
Nghe theo lời dặn của Đinh Kỳ, Thượng Triết bất đắc dĩ phải mua thêm mấy cái mặt nạ dưỡng da, mỗi ngỳ