“Grừm… Grừ…” Tiếng động cơ xe mô tô vang khắp bến thuyền.
Tony đang đi tới chỗ bé gái để xem cô bé có sao không, thì tiếng động cơ gầm rú làm bước chân cậu dừng lại.
Đột nhiên xuất hiện bốn chiếc mô tô phân khối lớn trong tầm mắt Tony, mỗi chiếc xe có hai người, chúng lao nhanh, chạy thành hàng trên bến thuyền. Nhìn chúng nhằm hướng mình lao thẳng tới, Tony có cảm giác chuyện này chỉ mới bắt đầu.
“Trông rất quen… Không nhẽ là bọn chúng? Vậy thì không đáng lo, vũ khí lạnh… Hừ.”
Nhìn đám người điều khiển mô tô lao tới, làm Tony nhớ tới chuyện cách đây hơn một tháng, lúc đó trong một hoàn cảnh có phần tương tự, cậu bị một đám sát thủ đi mô tô ám sát.
Tony đưa tay ra sau lưng định… Bất ngờ thấy mấy tên ngồi phía sau xe máy đứng bật dậy, giơ súng nhằm hướng cậu bắn.
“Không ổn...” Tony thốt lên. Cậu lao nhanh về phía bé gái đang nằm trên bến thuyền, phía trước người cậu không xa, tóm lấy cô bé, ôm vào lòng, bay người sang một bên, tránh sau một chiếc thùng đựng hàng lớn. Đúng lúc một loạt đạn bay tới đánh lên vị trí của cậu và bé gái vừa ở.
Núp sau thùng hàng, nhìn bé gái bất tỉnh trong lòng, Tony cảm thấy không ổn. Cậu cần nhanh chóng tìm một nơi an toàn.
“Đoàng… Đoàng…” Tiếng súng vẫn đùng đoàng không ngớt. Một loạt đạn bắn vào thùng đựng hàng. Vụn gỗ, bắn tung tóe khắp nơi.
“Không phải bọn chúng?” Tony vừa nghĩ, vừa nhìn vào một cửa hàng bán dụng cụ câu cá đã đóng cửa trên bến thuyền cách đó vài mét.
Đám mô tô đang tấn công Tony, chính là đám người đã ám sát cậu, trên đường cậu về nhà cách đây hơn một tháng.
Chỉ là chúng không dám sử dụng vũ khí lạnh để đối phó với Tony nữa. Khiến cho Tony tưởng cậu nhận nhầm, khi thấy chúng sử dụng súng tấn công mình.
Tony bật phắt dậy, lao nhanh về phía cửa hàng đó. Những họng súng cũng di chuyển theo cậu. Các viên đạn theo sát gót chân của Tony, không ngừng bay lướt qua người cậu trong gang tấc.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một viên đạn sượt qua mặt Tony, bóc đi một tầng da thịt.
Chỉ cần lệch một chút, viên đạn sẽ làm đầu Tony nở hoa… có vẻ như thần may mắn vẫn mỉm cười và đồng hành với cậu.
Viên đạn mang đến một cơn đau nhói cho Tony, khuôn mặt nhăn mặt lại vì đau, miệng rít lên: “Khốn khiếp…”
Nhưng bấy nhiều là không đủ để bước chân của cậu dừng lại. Tony phi như bay qua cửa sổ kính của cửa hàng.
Tấm lưng to lớn của cậu như tấm khiên, kiên cố, che chắn cho bé gái, khỏi những mảnh kính vỡ làm bị thương.
Lăn vài vòng trên mặt đất, Tony bế bé gái chạy vào một góc trong cửa hàng trốn. Đám người đi xe mô tô lúc này đã lao tới bên ngoài cửa hàng.
Bên trong cửa hàng, Tony nhìn quanh chỗ mình đang ẩn lấp, cậu thấy một chiếc tủ, mở ra, chiếc tủ trống rỗng không có thứ gì, Tony đặt bé gái vào bên trong, giấu bé gái đang bất tỉnh ở
đó.
Còn bản thân cậu thì di chuyển ra một chỗ khác.
Vết thương dài trên khuôn mặt Tony đang đau rát vì bị viên đạn sượt qua, có một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống. Tony đưa tay lên quệt đi…
“Máu…” Tony nhìn lòng bàn tay đỏ tươi bởi những vệt máu của mình nói.
Ba ngày, Tony trúng đạn hai lần, lần này tuy vết thương không nặng như lần trước, nhưng có vẻ nguy hiểm hơn, vì chỉ cần viên đạn đi lệch một chút, thì Tony khó mà sống được, cho dù có hệ thống trợ giúp. Nhưng cậu lại không có vẻ gì là tức giận, thậm chí có thể thấy được ý cười trong mắt cậu.
Rút ra khẩu SIG Sauer P320 giấu sau lưng, từ một góc tối trong cửa hàng, Tony nhằm về phía cửa ra vào.
Tuy hiện tại cậu không biết được lý do tại sao chúng lại đuổi bắt bé gái cậu vừa cứu, cũng không biết chúng muốn gì từ lão Wes, người cho cậu thuê ca nô.
Không thể xác định được đám người này là ai, tại sao chúng làm vậy. Nhưng chúng đã có ý định giết cậu, thì chắc chắn cậu cũng không để những người này sống sót.
Không biết được tình hình bên trong cửa hàng, nơi Tony ẩn lấp, đám sát thủ đi mô tô liền bắn loạn xạ vào bên trong cửa hàng, những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên không ngừng, đồ vật bên trong cửa hàng bị bắn nát thành nhiều mảnh.
Nhìn ra bên ngoài cửa ra vào, kính đã bị đạn bắn vỡ nát, Tony biết bọn chúng sẽ rất nhanh chóng tràn vào trong này.
“Chơi trốn tìm...” Một tên sát thủ mô tô nói khi nhìn đống hoang tàn bên trong cửa hàng, mà không thấy bóng dáng của Tony và bé gái đâu.
Sau khi cả đám năm le cây súng trong tay, nối đuôi nhau đi vào bên trong cửa hàng. Tất cả bọn chúng đều mặc đồ da kín mít từ đầu tới chân, đầu đội mũ bảo hiểm lật hàm. Người khác khó mà có thể nhìn ra diện mạo của chúng.
Trong góc tối của cửa hàng, một nơi khó mà nhìn thấy, Tony nhằm thẳng về phía một tên sát thủ mô tô đứng ở giữa đội hình “Đoàng..” một súng bạo đầu.
“Fuck! Nó có súng…”
Tiếng súng thình lình nổ, giết chết một tên sát thủ, làm những tên còn lại giật mình nhận ra nguy hiểm, theo bản năng chúng di chuyển tản ra và hướng về phía phát ra tiếng súng mà nổ súng.
Ngay sau khi bắn phát súng đầu tiên, Tony nhanh nhẹn lăn qua một bên, nằm sấp xuống sàn nhà núp sau một cái kệ để đồ. Tránh thoát lửa đạn mãnh liệt đang gào thét bắn tới.