người thấy được cảnh cậu kéo phăng cánh cửa sắt ra khỏi khung cửa một cách nhẹ nhàng.
Henry nói: “Cháu phải cận thận qua việc hôm nay có thể thấy chuyện lúc trước ta nói với cháu là đúng. Bọn chúng không phải lũ tội phạm đơn giản. Mục tiêu của lũ tội phạm tấn công vào đồn hôm nay chắc chắn có liên quan tới ba tên bị nhốt trong đồn trong vụ của Anna và Young. Bởi trong đồn không có vật chứng phạm tội gì quan trọng cần chúng tiêu hủy hay có tên tội phạm nào cần chúng giải cứu ngoài ba tên đó cả. Cháu cần nhắc nhở Anna và Young phải cẩn thận khi đi ra ngoài một mình. Bản thân cháu cũng vậy. Chuyện xảy ra hôm nay sớm muộn cũng lọt ra ngoài, ta lo sợ chúng sẽ trả thù cháu và gia đình của mình.”
“Cháu sẽ cẩn thận.” Tony nói.
“Về đi, trước khi đám cảnh sát liên bang nghe được gì đó đến dò hỏi.” Henry nói.
Tony liền dẫn theo lũ chó đi tìm Young.
Trên đường đưa Young về Tony không ngừng dặn dò cô cần chú ý an toàn đi đâu cũng phải dẫn theo lũ chó. Tony không có nói cho Young biết lũ tội phạm hôm nay tấn công vào đồn cảnh sát có liên quan tới kể từng định cưỡng hiếp cô, bởi cậu không muốn Young quá lo lắng sợ hãi.
Tony lại đau đầu với vấn đề làm sao để đảm bảo an toàn hơn cho Young, Anna và cha mẹ mình.
Cách duy nhất mà Tony nghĩ ra lúc này là tăng lên cấp bậc cho lũ chó thì cậu lại không làm được do cậu không có nhiều điểm sinh mệnh lực dư thừa để làm điều đó.
Tony chỉ có thể tạm gác việc đó lại, dù gì một chuyện lớn như vậy vừa xảy ra Tony nghĩ tổ chức đứng sau sự việc này trong thời gian ngắn sẽ không có hành động gì. Việc đó sẽ cho cậu chút thời giam chuẩn bị.
Sáng sớm hôm sau Tony theo đúng kế hoach rời thị trấn chạy vào thành phố Boston từ sớm. Khi đi Tony còn mang theo mấy chục con ong bắp cày ở trong xe. Sự việc tối qua làm cậu cảm tháy cần có vật phòng thân. Tony không có giấy phép sử dụng súng. Mà lũ chó đôi lúc quá vướng bận để mang theo. Trong khi mấy con ong bắp cày thì lại nhỏ bé dễ ẩn lấp và mang theo.
Chuyện xảy ra trong thị trấn tối qua đã truyền khắp thị trấn chỉ có cha mẹ Tony là chưa biết, nếu họ biết chuyện tối qua Tony làm thì sáng nay cậu khó lòng mà rời nhà đi đâu.
Chạy hơn một tiếng thì Tony vào đến thành phố Boston.
Cậu tìm đến địa chỉ của người muốn mua chú chó Berger đầu tiên.
Người muốn mua chú chó Berger là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Vốn dĩ người này có một con chó Berger và nó đã sống với ông ta được mười hai năm. Nó mới mất cách đây không lâu vì tuổi già. Người đàn ông rất buồn bã ông ta vốn không có ý định nuôi thêm bất kỳ một chú chó nào nữa. Người đàn ông vô tình xem được video chú chó Berger của Tony trên diễn đàn. Ông thấy chú chó của Tony rất giống với chú chó đã mất của mình. Điều này khiến ông ta thay đổi suy nghĩ.
Khi gặp chú chó và tiếp xúc
với nó, sự thân thiện, ngoan ngoãn và nghe lời của chú chó đã khiến người đàn ôm rất là thích thú và vui vẻ. Trên khuôn mặt ông hiện lên những nụ cười, nếu không để ý thì khó mà nhận ra được. Một niềm vui mà chỉ những người yêu chó khi chú chó của mình mất đi và họ tìm thấy được một con vật có thể thay thế chúng mới hiểu được.
Người thứ hai mua chó của Tony là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, cô đang là sinh viên và sống một mình trong căn hộ đang thuê gần trường đại học. Cô gái muốn mua một con chó để làm bạn và để cảm thấy an toàn hơn khi ở một mình. Do gần đây cô luôn có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình.
Màu lông vàng óng của con chó Golden Retriever khiến cô gái rất là thích nhìn ở ngoài nó còn đẹp hơn trên video. Cô rất là hài lòng với chú chó mà Tony đem đến khi nó không chỉ đẹp mà còn rất nghe lời.
Kiếm được 3.000 usd từ việc bán hai chú chó Tony tâm trạng vui vẻ lái xe đi đến nhà người bán lươn điện.
Người bán ba con lươn điện cho Tony không ngờ lại là một góa phụ trẻ. Chồng cô mới mất hơn một năm trước trong một tai nạn xe hơi trên đường cao tốc trong chuyến đi công tác xa.
Lũ lươn điện trong bể vừa được người góa phụ đánh thuốc ngủ để chúng thiếp đi. Làm vậy để bắt giữ chúng an toàn hơn. Thuốc ngủ phải hơn 30 phút mới có tác dụng vì vậy Tony phải đợi một lúc mới có thể bắt được chúng.
Tony ngồi ở phòng khách đợi lũ lươn điện ngấm thuốc ngủ, còn Mia người góa phụ trẻ tranh thủ chuẩn bị bữa ăn trưa.
Mia lấy từ trong tủ lạnh ra đồ ăn mà buổi sáng cô mới mua từ siêu thị về bắt đầu bận rộn.
Những động tác thái cắt nguyên liệu nấu ăn của Mia thật thành thục. Cố vừa ngâm nga hát vừa làm việc say xưa, bất chợt cô cảm thấy lòng bàn chân truyền đến một cảm giác ẩm ướt, nghi hoặc cúi đầu xuống, Mia thấy một vũng nước dưới chân mình.
“Nước ở đâu ra vậy?” Mia không hiểu được vũng nước từ đâu xuất hiện, cô ngồi xuống cẩn thận quan sát xung quanh.
Rồi Mia phát hiện ra nước chảy ra từ dưới khe tủ của bồn rửa bát. Mia mở cánh cửa bên dưới bồn rửa bát nhìn vào bên trong.
“Đường ống nước bị rò rồi.” Mia nhìn thấy nước từ chỗ nối rò rỉ chảy ra có chút ảo não nói.
Lúc này Mia lại nghĩ tới người chồng đã mất của cô. Nếu chồng cô có ở đây thì tốt biết mấy. Mắt Mia có chút ướt át. Cô cảm thấy cuộc sống như tối tăm đi không còn tươi sáng và đầy hạnh phúc như trước.
“Làm sao bây giờ? Mình không biết sửa, gọi thợ nước thì lại phải tốn một khoản nhỏ dù chỉ sửa một chút như vậy.” Mia nghĩ.
Vừa mới kiếm được chút tiền từ mấy con lươn điện bán đi để trang trải cho cuộc sống. Nghĩ đến giá dịch vụ sửa chữa không mấy rẻ Mia có chút tiếc rẻ.