“Khiến đám cháy bùng phát cùng một lúc ở các tầng. Chúng cũng đã vô hiệu hóa hệ thống chữa cháy tự động của chúng ta. Dù hệ thống chữa cháy không bị vô hiệu hóa thì cũng không có nhiều tác dụng trong tình huống này.”
“Hệ thống báo cháy không hoạt động, thì lực lượng cứu hỏa cũng không thể tới chậm như vậy được. Sao giờ họ mới tới? Cậu không gọi điện báo cho họ sao?” Giám đốc FBI Miles nhìn các nhân viên cứu hỏa mới tới không lâu đang tất bật chữa cháy nói.
“Tôi có gọi cho sở cứu hỏa và cũng hỏi lý do tại sao họ lại tới chậm như vậy. Họ cho tôi biết, họ tới chậm như vậy là do dính phải đinh trên đường tới. Theo tôi nghĩ thì chắc chắn chúng đã rải sẵn đinh ở trước các trạm cứu hỏa gần trụ sở của ta, khiến các xe chữa cháy ở các trạm này bị trì hoãn không thể tới cứu hỏa ngay lập tức, khiến cho tình trạng càng trở lên tồi tệ hơn.”
“Chúng có hay không cướp ngục? Trong trụ sở không phải đang giam giữ vài tên tội phạm vũ trang có tổ chức, chuyên bắt cóc phụ nữ trẻ tuổi, chúng còn tấn công cả vào đồn cảnh sát để giái cứu đồng bọn nhưng bất thành, cách đây một thời gian sao? Đám người này có liên quan tới chúng không?” Giám đốc Miles nhớ tới một chuyện hỏi.
“Tôi cũng không quá rõ.”
“Là sao?”
“Theo như tình hình lúc đó thì chúng thừa khả năng để giải cứu đám người này, nhưng chúng lại chỉ tập trung vào khu vực lưu trữ tang vật và phòng dữ liệu của ta. Chúng không hề có ý định giải cứu những người này, nhìn qua thì có vẻ chúng không phải là một bọn. Chỉ là khu vực phòng giam của ta bị số lượng lớn máy bay không người lái đánh bom và cũng là khu vực cháy mãnh liệt nhất, tôi nghĩ đây không phải là sự ngẫu nhiên, đám người này và chúng chắc chắn có liên quan tới nhau. Dù không phải là đồng bọn thì những kẻ vừa tấn công vào trụ sở của chúng ta cũng biết những kẻ bị ta giam giữ là ai và mục đích của chúng có lẽ bao gồm cả việc diệt khẩu đám người này để bịt miệng.”
“Cậu chắc chứ?”
“Vâng, tôi chắc chắn điều này. Tôi có lý do để khẳng định cho ý nghĩ của mình. Hôm nay vốn dĩ có một cuộc thỏa thuận với đám người này để chúng cung cấp thông tin. Nhưng lại xảy ra vụ giết cảnh sát vì vậy tạm thời hoãn lại. Và không một ai ở khu phòng giam có thể thoát ra khỏi tòa nhà bao gồm cả hai nhân viên an ninh của ta bảo vệ ở đó.”
“Nếu vậy thì sự việc nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”
“Đúng vậy, bọn họ có nguồn gốc từ các tổ chức khác nhau nhưng lại có một mối liên hệ nào đó. Chúng ta lại không hề có bất cứ thông tin gì về vấn đề này. Đây là một sự nguy hiểm rất lớn với an ninh quốc gia.”
“Đây có thể là một chuỗi sự kiện mà chúng đã tính toán từ trước.”
“Và chưa chắc chuội sự kiện này đã kết thúc.”
“Đám người này thoát đi như thế nào? Lực lượng của ta dù không ở đây thì khi nhận được
tin thì sở cảnh sát và người của ta không chạy tới sao?”
“Có nhưng chúng rút đi quá nhanh… Ngài cũng thấy cách chúng tác chiến rồi đấy. Chúng sử dụng cả máy bay không người lái để cho nổ và đốt cháy tòa nhà của ta thì có thể thấy được kế hoạch của chúng kỹ lưỡng đến mức độ nào. Dù chúng ta có thể lần theo chúng từ hệ thống camera an ninh giám sát trên đường, thì lúc đuổi đến bờ biển chúng lại biến mất không để lại dấu vết gì.”
“Chúng chạy thoát bằng đường biển?”
“Không rõ. Cảnh sát biển đã phái tàu tuần tra và trực thằng tìm kiếm, lại không hề phát hiện dấu vết gì. Không có tàu nào ra khơi đêm nay cả?”
“Vậy chúng thoát bằng cách nào?”
Boyd lắc đầu nói: “Tôi chưa tìm ra, hiện người của ta đang tìm kiếm hệ thống ngầm ở quanh khu vực chúng vứt lại xe nhưng không phát hiện gì bất thường.”
“Vậy thanh tra Monica thế nào? Tình hình tác chiến của họ ra sao?”
“Tôi đã thử liên lạc với họ nhưng không được, có vẻ họ đã tắt liên lạc.”
“Hi vọng không có chuyện gì.”
“Ngài lo sợ…”
“Đúng vậy, hôm này quả thật là một ngày không thể tưởng tượng nổi với lực lượng thực thi pháp luật. Có quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng được đã xảy ra. Hãy liên lạc với thanh tra Monica ngay lập tức, tôi muốn biết tình hình của họ.”
“Vâng, thưa giám đốc.”
Vài phút sau giám đốc sở cảnh sát thành phố Boston chạy tới.
“Tôi từ hiện trường vụ án chạy tới đây. Điều gì đang xảy ra ở thành phố xinh đẹp của chúng ta vậy Miles?”
Miles buồn nói: “Charles, ông và tôi cả hai đều già rồi, đã đến lúc chúng ta nghỉ hưu.”
“Chuyện hôm này thật sự đã ngoài năng lực của chúng ta. Nên nhường chỗ cho người giỏi hơn. Hi vọng họ có thể đưa những kẻ phải chịu trách nhiệm cho chuyện này ra trước pháp luật.” Charles nói.
Miles suy nghĩ nói: “Chúng ta có cần đề nghị với thống đốc về việc huy động lực lượng vệ binh quốc gia hỗ trợ? Sự việc đã ngoài tầm kiểm soát, nếu còn tiếp diễn như vậy, tôi e dân chúng sẽ hoảng loạn mất.”
Charles hiểu được lo lắng của Miles, ông cũng rất muốn làm vậy để nhanh chóng ổn định lại tình hình. Nhưng ông biết điều đó là rất khó. Charles có chút buồn bã lắc đầu nói:
“Tôi e chuyện này không ổn. Vào thời điểm nhạy cảm như bây giờ, thống đốc sẽ không làm vậy.”
“Cuộc bầu cử chết tiệt.” Miles có chút bực bội chủi tục.
Lúc này Tony của chúng ta lại đang đắm chìm trong một khung cảnh sôi động với tiếng nhạc cùng ánh sáng mờ ảo trong một hộp đêm nổi tiếng với những cô vũ nữ thoát y. Điều gì đang xảy ra với Tony? Tony ở đó làm gì?