Vết trầy da trên cánh tay Khương Âm nhìn rất dọa người, thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ có hơi đau.
Thương tích trên chân cô không nghiêm trọng, sau khi chườm đá qua quít thì cũng không đau lắm, chỉ có tốc độ có hơi chậm một chút.
Vết thương nhìn thì nhiều, thật ra dưỡng mấy ngày là ổn rồi, những vết thương này không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của cô, chỉ có cảm thấy ảnh hưởng tới công việc nhiều hơn.
Vết trầy của Khương Âm vừa đúng nằm ở mắt cá cổ tay là vùng da khá mong manh, lúc đánh chữ dễ ma sát với mặt bàn.
Nhưng dùng điện thoại gõ chữ không chỉ chậm mà thời gian dài cổ tay sẽ đau.
Bình thường Khương Âm dùng máy tính đánh chữ tốc độ khá chậm, dùng điện thoại viết xong trước khi cổ tay hết đau thì không thực tế.
Khương Âm thở dài, khoảng thời gian này chương mới có lẽ là không có rồi.
Cô lại bùng rồi.
Có điều chương mới ngày hôm nay cô đã viết được hơn nửa rồi, vì thế cô đặt máy tính lên bàn trong phòng sách, đứng thẳng người, thõng tay xuống, tốc độ cực kỳ chậm trau chuốt lại số chữ đã viết xong, sau đó đăng lên, đồng thời xin nghỉ với người đọc.
Vốn nghĩ không đọc bình luận mà trực tiếp thoát ra, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bấm vào.
Không khác với cô nghĩ là bao: phần lớn là lo lắng, cũng có tưởng cô lấy cớ!
Nhưng bất ngờ chính là vẫn có người tưởng cô đang yên lặng trước cơn bão, chuẩn bị đánh phủ đầu gởi đao cho các cô ấy.
Cô nói có trật tự, có căn cứ, sắp đem câu văn của mình xem lại từ đầu đến đuôi.
Khương Âm: "! "
Nếu không phải tay bị thương, cô cũng tưởng những lời trong bình luận là thật.
Khương Âm vừa tắt máy tính vừa lắc đầu, quá ác độc quá ác độc.
Dàn ý chính của cô cơ bản đã ngược xong cả rồi, nhưng ở chỗ độc giả, thì ra vẫn có nhiều chỗ ngược như vậy.
Khương Âm ngừng một lát, có không phải bọn họ thích xem những cái đó chứ, ngày ngày đều kêu gào phát đường.
Còn chưa đợi Khương Âm nghĩ rõ, tiếng chuông cửa phòng khách đã vang lên.
Nhớ đến tin nhắn sáng sớm nay, chắc là Phương Tư Nhụy.
Khương Âm cũng không vội, khập khiễng đi đến phòng khách, mở cửa.
"Mau để tớ vào, chị em đến cho cậu một cái ôm ấm áp.
" Còn chưa thấy người đâu đã nghe thấy tiếng Phương Tư Nhụy lải nhải.
Phương Tư Nhuy xách túi lớn túi nhỏ đi vào, Khương Âm đứng đằng sau dịch nửa bước nhường chỗ cho cô ấy.
"Tối nay hầm canh.
" Phương Tư Nhụy nháy mắt với Khương Âm, "Tối nay sẽ để cậu nếm thử tay nghề của tớ, bồi bổ tốt cho cậu!"
Nghĩ đến trứng chần nước sôi bóng đêm lần trước, Khương Âm muốn nói lại thôi: "! Không cần đâu.
"
Không phải Khương Âm không tin tưởng cô ấy, thật ra tay nghề của Khương Âm cũng bình thường, nhưng tay nghề của Phương Tư Nhụy so với cô vẫn kém hơn.
Phương Tư Nhụy: "???"
"Cậu đây là không tin tớ đấy à!" Phương Tư Nhụy bỏ đồ vào tủ lạnh, xoay người bước đến trước mặt Khương Âm, "Một người thương tật như cậu không được ghét bỏ tớ.
"
Nói xong cô cười tít mắt hỏi: "Cậu được nha, mấy ngày không gặp sao đã thay đổi thế này rồi?"
Theo thói quen ở chung ngày thường của các cô, Phương Tư Nhụy hẳn là đang nói dỗi, nhưng các cô quá quen thuộc rồi, rất hiểu biết lẫn nhau, cho nên Khương Âm nhìn một cái là biết cô ấy nói thật.
Phương Tư Nhụy là thật bụng cảm thấy thế, thậm chí còn có chút tự hào ở trong đó.
Khương Âm: "! "
Cô ấy tự hào cái gì chứ?
Phương Tư Nhụy vỗ vỗ ngực, hào khí vạn trượng: "Cho nên để chúc mừng thời khắc vĩ đại này, tối nay bản đại trù* sẽ chuẩn bị ba món ăn.
"
*Đại trù: Đầu bếp.
Khương Âm: "Chúc mừng! cái gì?"
Chúc mừng cô bị thương hả?
"Cậu nói xem chúc mừng cái gì!" Phương Tư Nhụy liếc cô một cái, đỡ cô đi đến sô pha ngồi xuống, "Đây là tác phẩm tuyệt vời trong năm nay của tớ.
"
Khương Âm vẫn không hiểu gì.
Phương Tư Nhụy nói: "Lúc trước tớ nghĩ cũng không dám nghĩ, có thể có ngày nhìn thấy cậu cãi nhau, can ngăn, không phải cả đời mới có sao!"
"Cho nên," Phương Tư Nhụy ngừng một lát rồi bổ sung, "Xếp thứ nhất là cậu có bạn trai, lúc đó tớ chết cũng không hối hận.
"
Khương Âm: "! "
Ngược lại cũng không đến nỗi nào.
"Đây là thứ hai.
" Phương Tư Nhụy ngồi thẳng, vẻ mặt cũng nghiêm túc không kém, trong đôi mắt cô cũng mang theo ý cười.
"Hôm nay ra ngoài không mặc áo khoác phải hông.
" Phương Tư Nhụy nói, "Cậu xem, cho dù không bọc mình kín mít, có phải cũng đâu có chuyện gì hay không.
"
Nghe đến đây, Khương Âm nhíu mày.
"Có.
" Ở trước mặt Phương Tư Nhụy Khương Âm không cần che giấu gì cả, "Cánh tay bị đụng, dinh dính nhầy nhầy, buồn nôn lắm.
"
Phương Tư Nhụy vẻ mặt đầy kinh ngạc: "????! Ôi vãi! Đụng ở tiểu khu cậu à?"
Thấy cô hiểu lầm, Khương Âm vội xua tay, "Là quần áo, kiểu quần áo dinh dính ấy.
"
"Cậu hù chết tớ rồi!" Phương Tư Nhụy chợt thở phào một hơi, "Tớ còn tưởng ở đây cũng có chuyện như vậy.
"
"Không ổn, không ổn," Người vẻ mặt vốn còn thả lỏng chợt khẩn trương hẳn lên, "Cậu đừng có nghĩ bậy, nếu cậu sợ thì tớ mua sit hùng hoàng gì đó về thả trong nhà nhé.
"
Phương Tư Nhụy vội vàng khai thông cho cô: "Nhưng Như Giang thật sự không có chuyện này! Cậu đừng! "
"Tớ không sao.
" Lúc này Phương Tư Nhụy tựa hồ còn khẩn trương hơn cả cô, Khương Âm vội ngắt lời nói, "Rửa cánh tay rồi, cũng khử trùng nữa, cậu ngửi thử nè.
"
Khương Âm đưa cánh tay qua, ngửi được mùi cồn còn lưu lại phía trên, Phương Tư Nhụy vẫn có chút lo lắng hỏi lại: "Cậu thật sự không sao?"
"Không sao.
" Khương Âm xác nhận, gật gật đầu.
Thêm vào bốn năm đại học, cô đã sống ở Như Giang mấy năm, đó giờ chưa từng gặp qua.
Hơn nữa, Phó Lương Dư cũng nói rồi, ở gần, rất thuận tiện, có thể gọi anh ấy.
Nghĩ như vậy, Khương Âm đột nhiên cũng không sợ hãi như vậy nữa.
"Ồ, bảo bối Khương Âm, cậu thật sự trưởng thành rồi.
" Phương Tư Nhụy làm ra vẻ chực khóc, "Tớ thật sự vui quá.
"
Tránh đi miệng vết thương trên tay Khương Âm, Khương Tư Nhụy nhào tới, bắt đầu thổ lộ giống như bình thường: "Tớ sớm đã nói cậu có thể mà! Cậu còn lợi hại hơn nhiều người bọn tớ nữa.
"
"Bớt diễn một chút đi.
" Khương Âm bật cười, "Cậu thế này đặc biệt giống đang thổi phồng tớ đấy.
"
"Cái gì mà giống chứ, chính là tớ!" Phương Tư Nhụy nói, "Tớ là fan não tàn của cậu.
"
Nghe giọng của cô ấy, Khương Âm mỉm cười.
May thay, bên cạnh cô luôn có một người như vậy, giống như không cần lo gặp phải chuyện gì đều sẽ không rời xa người này.
May thay còn có Phương Tư Nhụy.
Trong lòng Khương Âm, Phương Tư Nhụy không chỉ là bạn, mà còn là người nhà của cô, cho dù không có quan hệ huyết thống cũng là một người thân quan trọng.
Mặc dù đã có Phương Tư Nhụy bên cạnh, nhưng Tống Nam nói cũng tới, ngày hôm sau chín giờ đã gõ cửa đưa tin.
"Ai u mẹ ơi!" Lúc Phương Tư Nhụy mở cửa đột nhiên thấy mặt cậu thì bị dọa nhảy dựng, cô ôm ngực nói, "Em trai, lớp da mới của em," cô giơ ngón cái lên, không chút do dự tán thưởng, "Ngầu lắm!"
Qua một đêm, mấy vết bầm tím trên mặt Tống Nam càng nghiêm trọng hơn, cho dù ngày hôm qua đã thấy, Khương Âm vẫn bị dọa một phen.
Vết thương khóe môi, khóe mắt của Tống Nam còn nặng hơn ngày hôm qua.
"Em có sao không?" Khương Âm có chút lo lắng, "Đi bệnh viện khám chưa?"
"Không sao ạ, hôm qua đi rồi, bác sĩ nói dưỡng thương là được rồi.
" Tống Nam khá vô tâm, cậu không để ý chút nào xua xua tay, "Ngoại trừ có chút dọa người,