Buổi tối sau khi trở về, Phó Lương Dư cuối cùng cũng tìm được lý do thích hợp không chút đột ngột nào gõ cửa nhà Khương Âm.
"Ở trường của Tống Nam đó, nó bảo ăn rất ngon, muốn để cô nếm thử.
" Phó Lương Dư đưa hạt dẻ hãy còn bốc hơi ấm, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào qua.
Không đợi Khương Âm mở miệng, anh dừng chốc lát rồi lại bổ sung thêm một câu, "Nói cảm ơn cô.
"
Lúc Phó Lương Dư nói mấy câu này khóe miệng hơi cong lên, trong mắt mang theo ý cười.
Hạt dẻ ngào đờng trong tay anh tỏa hương thơm ngọt ngào khắp bốn phía, Khương Âm rất lâu vẫn chưa ăn hạt dẻ tựa hồ cảm thấy mùi hương này cực kì nồng đậm, ngào ngạt đến mức ngay cả đáy lòng cũng tràn ngập vị ngòn ngọt.
Ngón tay Khương Âm vô thức cong lại, ngừng một chốc cô mới giơ tay nhận lấy, nhỏ giọng đáp: "Cảm ơn.
"
Giọng của cô không tính là lớn, chỉ vừa mức hai người có thể nghe rõ.
Ở ngoài nhìn vào, càng giống người yêu thân mật nhỏ giọng thầm thì.
"Không có gì.
"
Như là phối hợp với cô, người đối diện cũng hạ giọng, giọng nói vốn mát lạnh vô cớ mà thêm chút dịu dàng.
Giống như đặc biệt nói cho người đối diện, cũng chỉ muốn nói cho người đối diện nghe, tuyệt đối không muốn để người bên cạnh nghe thấy một chút nào.
Trong lòng Khương Âm rối rắm, lúc đang lẳng lặng sắp xếp từ ngữ định mời Phó Lương Dư đến cùng nhau ăn cơm thì nghe anh lên tiếng hỏi: "Có muốn đồ gì ở thành phố Z không?"
Phó Lương Dư rũ mắt nhìn Khương Âm nói tiếp, "Tôi có thể mang về giúp cô.
"
Nghe tới đây, người vốn còn đang xoắn xuýt suy nghĩ một lát, dường như đang tự động loại bỏ những tin tức dư thừa, trong lòng trên miệng chỉ còn lại hai chữ: "Thành phố Z?".
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Ngữ khí của Khương Âm có phần ngoài ý muốn, ngay cả con ngươi cũng trừng lớn hơn.
"Ừ.
" Bị phản ứng của cô chọc cười, Phó Lương Dư cất giọng giải thích, "Đi công tác.
"
Đi công tác.
Trong lòng Khương Âm lặp lại chữ này hai lần, cô chuyển đến hai năm, hình như chưa từng thấy Phó Lương Dư đi công tác bao giờ.
Có lẽ đã đi công tác rồi, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng để ý mà thôi.
Dừng một chút, Khương Âm nghe thấy bản thân hỏi: "Đi bao lâu thế?"
"Một tuần.
" Phó Lương Dư trả lời rất nhanh, "Chạng vạng ngày mai đi.
"
Một tuần.
Thời gian thật là lâu.
Đây là Khương Âm ngoài ý muốn nghĩ, sau khi lập tức phản ứng lại thì cảm thấy đi công tác một tuần cũng tính là bình thường.
"Ừ.
" Nghĩ như vậy, Khương Âm hồi thần gật đầu, trong lòng bàn tay còn cầm gói hạt dẻ ngào đường, không biết tiếp theo nên nói cái gì.
Một tuần, nói dài thì không dài, ngắn thì không ngắn, phải xem bạn tính thế nào.
Khương Âm tính toán thời gian trong lòng, muốn nói ì đó, nhất thời lại không tìm ra chủ đề.
Không phải không biết nói gì, mà là chuyện muốn nói có hơi nhiều.
Khương Âm nghĩ rất nhiều, chỉ là không biết làm sao mở lời.
Nhưng nhìn dáng vẻ trầm mặc không lên tiếng của cô, Phó Lương Dư suy nghĩ một lát, trong lòng lướt qua một loại cảm xúc không tên, khiến anh đột nhiên có chú không muốn đi công tác nữa.
"Đến lúc đó Tống Nam sẽ qua đây ở.
" Phó Lương Dư đè nén xúc động trong lòng xuống, anh cười, khuấy động bầu không khí, nói với Khương Âm, "Nếu nó làm phiền cô thì cứ nói với tôi, lần sau sẽ nhốt nó ở ngoài.
"
Nghe thấy anh nói như vậy, khóe miệng Khương Âm cong lên, nếu cáo trạng thật thì cô dường như có thể dự đoán được Tống Nam gào khóc thảm thiết.
Nghĩ như vậy, khóe mắt Khương Âm hơi cong cong, cô một chút cũng không thấy có lỗi với Tống Nam gật đầu đồng ý: "Ừ.
"
Khắp nơi vẫn là hương hạt dẻ như trước, cũng không biết có phải thời gian quá lâu hay không, hay là khứu giác của cô có vấn đề, người cầm hạt dẻ lại cảm thấy mùi hương ngày cũng không nồng đậm như vừa nãy.
Khương Âm là một người tẻ nhạt, đây là sự thật từ rất sớm mà cô đã biết được.
Cô không có chí hướng to lớn, không có khao khát ham muốn hưởng thụ vật chất, thậm chí cũng không có sở thích đặc biệt gì, dường như bất kì cái gì cũng có thể tàm tạm.
So với thuận theo có một thanh xuân sôi nổi, cô càng thích ngơ ngẩn ở trong nhà, ngẩn người nghe nhạc, những ngày như thế mười năm như một.
Thật buồn tẻ, nhưng cô lại rất chờ mong.
Thật sự rất buồn chán.
Phương Tư Nhụy từng nói trên người cô mang lại cảm giác bao dung, thu hút người khác lại gần, lại cũng dựng thành bức tường ngăn người khác lại gần.
Bức tường đó gặp cương thì cương, gặp nhu thì nhu, nếu cố xông vào sợ rằng một li cũng không vào được.
Nội tâm Khương Âm cực kỳ mẫn cảm, là người sợ thay đổi, thay đổi khiến cô bất an.
Không mong được đi ra ngoài, cũng không muốn được đi ra ngoài.
Nhưng cô lại cảm thấy như vậy rất tốt.
Cô chỉ là một người bình thường giữa chúng sinh.
Khương Âm ngồi trên thảm trong phòng khách, cô nhìn hạt dẻ trước mặt trên bàn trà ngây ngẩn xuất thần, tâm tư không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
Chẳng biết qua bao lâu, Khương Âm đột nhiên không biết nghĩ tới điều gì, cô bỗng hồi thần, lập tức nhanh chóng đứng dậy, đi đến phía trước tủ giày trong góc tường phòng khách, đứng lại, nhón mũi chân.
Khương Âm cẩn thận mang cái hòm nằm trên tầng cao nhất xuống, còn chưa mở ra, cô đã có thể tưởng tượng ra hình dáng của đồ được đặt phía trong.
Trong này đặt rượu hoa quả đựng bằng bình sứ trắng xinh đẹp mà Phó Lương Dư tặng cô.
Vốn muốn cất kỹ, hôm nay cô lại muốn uống một chút.
Khương Âm nghĩ, hẳn là uống rất ngon.
Vì thế cô đứng dậy lấy ly, rót ra một ít.
Quả nhiên, giống như cô nghĩ.
Ngay tức khắc, một mùi hương nhàn nhạt của mơ xanh quanh quẩn bên chóp mũi, vướng vít quanh người.
Rất dễ chịu.
Khương Âm bưng lên nhấp một ngụm, ngoài vị mơ xanh, vị rượu càng đậm hơn, nhưng không chát, cũng không đắng, uống rất ngon.
So với nhiều loại rượu cô đã từng uống thì hương vị ngon hơn nhiều.
Trước kia thường xuyên nghe người ta nói, trước khi ngủ uống chút rượu sẽ giúp hỗ trợ giấc ngủ, lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử Khương Âm đã từng trải qua.
Có mấy lần cô uống rất nhiều rượu, nhưng ngoài khiến cô khó chịu muốn nôn thì không mang lại cho cô giấc ngủ ngon nào.
Từ lúc đó, Khương Âm không tin câu này nữa.
Nhưng hôm nay, cô lại tin.
Buổi tối, Khương Âm ngủ rất ngon, thậm chí trong mơ cũng có vị mơ xanh nhàn nhạt, dễ chịu đến mức cô muốn cứ ngủ như vậy.
Như trong dự đoán, hôm nay Khương Âm tự nhiên mà tỉnh, kết quả trạng thái cả người cô cực kỳ tốt, cho dù là làm gì, hiệu suất của cô cũng rất cao.
Không biết buổi chiều khi nào thì Phó Lương Dư đi, đợi cuối cùng Khương Âm làm xong thì vội vội vàng vàng gõ cửa nhà đối diện.
Lần này cô không rối rắm hồi lâu nữa.
Chỉ là đợi khi cửa mở, Khương Âm lại ngây người, từ ngữ vốn đã chuẩn bị xong lại nghẹn trong cổ họng.
"Chị, em chuẩn bị gởi tin nhắn cho chị nè!" Nhìn thấy là Khương Âm ngoài cửa, Tống Nam mặt đầy hưng phấn, "Nếu không phải anh em bảo không có việc gì thì đừng làm phiền chị, thì buổi chiều em còn muốn tìm chị chơi.
"
Nói xong cậu lại oán trách anh cậu: "Trước khi đi còn đặc biệt cảnh cáo em, anh ấy có phải không biết quan hệ giữa hai chúng ta! "
Tống Nam nói rất nhiều, trong tay Khương Âm cầm đồ, nhất thời không phản ứng.
Trước khi đi?
Phó Lương Dư đã đi rồi sao?
Mới bốn giờ đã đi rồi sao?
"Sớm vậy à.
" Khương Âm nghe thấy chính mình nói.
Cô dùng câu trần thuật như là nói cho chính mình nghe,
"Đúng ạ, vốn nói là chạng vạng, nhưng mà tạm thời đổi lại thời gian.
" Tống Nam rộng lượng, "Nhưng mà cũng như nhau, dù sao anh ấy cũng không có việc gì.
"
Nói xong thì nhìn người trước mặt, Tống Nam mới ý thức được chuyện gì, vội hỏi: "Chị, chị tìm anh em có việc hay sao?"
Cậu nói rồi móc di động ra: "Em gọi điện cho anh ấy bảo anh ấy gọi lại, dù sao bây giờ cũng chưa lên máy bay.
"
Nghe