40.
Dựa sát vào nhau.
Edit: Chocopieyogurt
Phó Lương Dư cầm điện thoại Khương Âm, đứng ở trước cửa phòng đóng chặt, tay nâng lên lại bỏ xuống, khóe miệng mở rồi lại đóng, lặp đi lặp lại, cuối cùng không có động tác gì.
Người hiếm khi rối rắm lúc này chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, khó mà bước tiếp.
Những lời Tống Nam nói chắc hẳn Khương Âm đã nghe thấy, nhìn tình thế trước mặt, cô không chỉ nghe thấy mà còn nghe được hết.
Huyệt thái dương Phó Lương Dư giật giật, chỉ muốn ngồi máy bay về nhà đánh Tống Nam một trận.
Phó Lương Dư thở dài, anh tì vai lên cạnh cửa trước mặt, thầm nghĩ, không biết bây giờ lại bán thảm thì có tác dụng gì không.
Nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ, hẳn là chẳng có ích gì.
Hồi lâu, Phó Lương Dư nâng tay gõ lên cánh cửa trước mặt, sau đó lên tiếng: "Khương Âm.
"
Đợi mấy giây cũng không nghe thấy câu trả lời.
Nói xong, Phó Lương Dư nhìn đầu sỏ gây chuyện trong tay, nỗi oan không thể bày tỏ.
Định là vì đưa điện thoại cho cô cũng không được.
"Ngày mai tôi đi sớm, " Phó Lương Dư thầm thở dài, kiên trì lên tiếng tìm đề tài, "Buổi sáng có thể không gặp được, em nhớ ăn sáng nhé.
"
Nói xong, lại dừng mấy giây, anh vẫn không nghe thấy lời đáp lại.
Khương Âm bình thường rất để ý suy nghĩ của người khác, có thể khiến cô không ừ hử một tiếng gì như thế, chỉ có thể chứng minh đã chạm đến giới hạn của cô.
Phó Lương Dư: "! "
Anh cảm thấy chuyện hôm nay có chút lớn rồi.
Khương Âm da mặt mỏng, Phó Lương Dư đột nhiên có chút sợ hãi cô sẽ suốt đêm trốn chạy mất.
Càng nghĩ, trong lòng Phó Lương Dư càng bất an.
Nghĩ đến điều gì, động tác của Phó Lương Dư ngừng lại, bây giờ hình như anh còn có cách, chỉ không biết là có ích không.
"Có phải em chưa từng thấy tôi vẽ không.
" Phó Lương Dư đột nhiên hỏi, "Em có muốn xem không?"
Cũng không biết người bên trong rốt cuột có nghe thấy không, anh lại tự biên tự diễn nói: "Màu nước, vẽ tay, vẽ máy! "
Chưa nói xong, anh đã ngừng lại, bản vẽ máy của anh Khương Âm hẳn rất quen thuộc, nhưng bản vẽ lại không có ở đây.
"Vẽ tay đi.
" Nói đến đây, khóe môi Phó Lương Dư cong lên, anh nói, "Em chưa thấy nhỉ.
"
Anh ngại vẽ tay scan rồi đăng lên sẽ rất phiền, từ đó đến giờ chưa từng đăng lên Weibo.
"Tôi vẽ tay cũng rất đẹp.
" Phó Lương Dư khoe khoang như khổng tước xòe đuôi, anh dẫn dụ nói, "Em có muốn xem không?"
Chưa đợi Khương Âm trả lời, Phó Lương Dư hiếm khi chơi xấu, ép mua ép bán: "Em không nói thì anh coi như em đồng ý đó nhé.
"
Như thể nếu làm như vậy anh sẽ đảm bảo được rằng người bên trong sẽ không chạy trốn.
Người trong phòng nãy giờ vẫn đang nghe anh nói: "! "
Phó Lương Dư nói xong vẫn chưa rời đi, vai của anh vẫn dựa vào cửa như trước, không chút động đậy.
Loại chuyện lừa mình dối người thế này Phó Lương Dư trước giờ chưa từng làm, không được chính miệng cô đồng ý, trong lòng anh luôn bất an.
Ngày thường Phó Lương Dư rất ít khi nói liền một hơi như vậy, hôm nay tự biên tự diễn nói nhiều vậy anh cũng không thấy phiền.
Lại qua một hồi lâu, Phó Lương Dư lại cong ngón trỏ gõ cửa, cam chịu nói: "Khương Âm, tôi! "
Không đợi anh nói đến trọng tâm, lạch cạch một tiếng, cửa mở ra.
Khương Âm tưởng đã chuẩn bị tâm lý xong, đợi tầng đỏ ửng trên mặt hơi tan bớt đi mới mở cửa, ai ngờ lúc nhìn thấy người đang dựa vào khung cửa, rũ mắt đang nghĩ ngợi điều gì, độ ấm trên mặt khó khăn lắm mới hạ bớt lại lần nữa nóng lên.
Độ ấm càng tăng, tầng đỏ ửng kia tự nhiên càng rõ hơn lúc nãy.
Khương Âm: "! "
Thật là đáng thất vọng mà!
Không ngờ cô đột nhiên mở cửa, Phó Lương Dư sửng sốt chốc lát, phản ứng lại thì vội vàng đứng thẳng, thật sự thấy được người rồi anh ngược lại có chút luống cuống: "Xin lỗi, vừa nãy Tống Nam nói chuyện không suy nghĩ! "
Chưa đợi Phó Lương Dư nói xong, Khương Âm đã vội lắc đầu: "Không có!"
Chỉ cần cô không xấu hổ, xấu hổ chính là! người xấu hổ vẫn là cô!
Trong lòng Khương Âm phát điên, sao có thể không xấu hổ chứ!
Cô rất không muốn mở cửa, nhưng hai ngày nay Phó Lương Dư cơ bản chưa được nghỉ ngơi, bây giờ văn kiện còn chưa xem!
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cô mới mở cửa.
Hôm nay có thể trốn, ngày mai cũng không trốn được, trừ khi cô bôn ba suốt đêm trở về Như Giang.
Phó Lương Dư đưa điện thoại qua cho Khương Âm, bỗng nhiên nói: "Đợi trở về sẽ cho em ấy ăn cà rốt.
"
Tống Nam mặc dù không kén ăn, nhưng rất ghét ăn cà rốt, từng lập lời thề rằng đánh chết cũng không ăn.
Nghe Phó Lương Dư nói như vậy, Khương Âm run sợ, đột nhiên nghĩ đến lần cô bị thương Tống Nam đã rên rỉ: động vật ăn thịt, không thích ăn chay, cực kỳ ghét cà rốt.
Khương Âm cầm điện thoại qua, cô mím môi, không nhịn được mà bổ sung: "Ăn một ngày!"
Thấy cô cuối cùng cũng lên tiếng, lúc này Phó Lương Dư mới thở phào, anh bật cười, thản nhiên mở miệng sửa lại: "Ăn một tháng!"
Khương Âm: "! "
Tuy rằng thật không có đạo đức nhưng nghĩ đến chuyện Tống Nam gào khóc thảm thiết, Khương Âm đột nhiên cảm thấy cũng không tệ lắm.
Cô vẫn ngượng ngừng, nhưng mức độ xấu hổ đã bị cuộc sống bi thảm sắp tới của Tống Nam làm tan biến đi một ít.
Trong đầu Khương Âm đột nhiên vụt qua một câu nói: đây có thể là một loại hình thức khác của câu nói "Giải chuông cần tìm người buộc chuông.
"
-
Đợi đến khi đóng cửa rồi, mặc dù không còn xấu hổ về chuyện đêm nay, thực ra cô vẫn có chút khó ngủ.
Lần này không phải vì sợ, mà là vì cô có hơi lạ giường.
Bỗng nhiên rời xa môi trường quen thuộc, Khương Âm cần mấy ngày làm việc và nghỉ ngơi để thích ứng mới có thể khôi phục như bình thường.
Khương Âm nằm trên giường, lăn qua lộn lại, nhưng vẫn không ngủ được.
Hai hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, lại thêm tối hôm qua hầu như không ngủ, bởi vì ngủ không đủ, nghỉ ngơi không tốt, đầu Khương Âm choáng váng.
Đầu cô rất đau, lại không tài nào ngủ được.
Đợi đến khi cô thật sự ngủ không được, lại mở điện thoại ra nhìn, đã hơn mười hai giờ rưỡi rồi.
Đêm nay nếu không ngủ, Khương Âm không biết ngay mai cô có thể sẽ xong luôn ở đây hay không.
Nghĩ đến điều gì