Mấy ngày nay là đại hội thể thao của trường học, toàn thể sinh viên được nghỉ bốn ngày.
Thiệu Càn Càn chưa bao giờ tham gia loại hoạt động khiến người ta mệt mỏi như này, vì vậy ngày đầu tiên bắt đầu đại hội thể thao, cô đã làm tổ trong phòng chẳng thèm đi ra ngoài.
"Càn Càn, cơm trưa của họ Lâm lại tới, mau ra đây ăn cơm." Phương Đàm dựa bên khung cửa, hú Thiệu Càn Càn đang xem phim truyền hình ở trong phòng.
Thiệu Càn Càn thoáng sững sờ, tạm dừng video, quay đầu lại: "Tao đang đợi lát nữa rồi nói......"
Đây đã là ngày thứ ba Lâm Gia Thố đưa cơm, bữa ăn ngon, bố trí đắt tiền. Thiệu Càn Càn tỏ vẻ áp lực to lớn, nhưng mà cô gửi tin nhắn "chống cự" cho Lâm Gia Thố thì luôn là đá chìm đáy biển, anh một là phớt lờ hai là lảng sang chuyện khác.
Phương Đàm: "Nhắc tới, Lâm Gia Thố hình như rất nghiêm túc với mày đấy."
Thiệu Càn Càn do dự một chút, nói: "Nói thế thì, mày cảm thấy cậu ấy rất thích tao đúng không?"
Phương Đàm giương giương môi: "Làm sao, mày không cảm thấy cậu ta rất thích mày à?"
Thiệu Càn Càn ngoảnh đầu trở về, tiếp tục mở video. Cơ mà, cô lại không còn hứng thú xem nữa: "Tao cảm thấy cậu ấy thích tao, chỉ là tao lại không biết cậu ấy có phải rất thích tao không, mày nói, cậu ấy có thể thích tao bao lâu chứ...... Ui da!"
Bất thình lình trán bị Phương Đàm đánh một phát.
Thiệu Càn Càn ngước mắt trừng cô ấy: "Đánh tao làm gì!"
Phương Đàm hận sắt không thành thép: "Thiệu Càn Càn, mày tự tin chút đi được không, vẻ ngoài của mày cũng không tệ, dáng người còn cân đối, nhìn chân này đi, thẳng nè, trắng nè, gầy nè? Với cả đã từng có người thổ lộ với mày rồi mà, mày đừng có gặp Lâm Gia Thố cái là đầu óc ngu muội mà tự nghĩ mình bị bội tình bạc nghĩa đi được không."
Thiệu Càn Càn bĩu môi: "Tao làm gì có nghĩ thế......"
"Mày đúng là nghĩ như thế, Lâm Gia Thố là nam thần của trường không sai, nhưng nam thần thì sao, nam thần cũng không phải là người à, chẳng phải ở trên mạng mày còn được tôn sùng là nữ thần thể thao điện tử sao, mày tự so sánh với chính mình đi, chẳng phải nữ thần là cái đứa đang kinh sợ ấy ư."
"......"
Phương Đàm vỗ vỗ đầu cô: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, thật ra á, quan trọng vẫn là mày có thích cậu ta hay không."
"Tao sao?" Thiệu Càn Càn rũ mắt, đầu óc rất nghiêm túc bưng anh đặt trước mặt như một bức tranh triển lãm.
Nói không thích, thì quá xạo.
Khi anh ôm cô, khi anh hôn môi cô, thậm chí chỉ là khi anh an ủi cô...... Trong những khoảnh khắc ấy, tim cô đều đập nhanh đến tột cùng.
"Tao thích." Thiệu Càn Càn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lẩm bẩm xong song lại dùng tay bưng kín mặt, "Hình như tao thật sự rất thích cậu ấy, mẹ nó...... Tao cảm thấy xấu hổ quá!"
"Xấu hổ cái trứng chim mày á, ngẫm lại dáng vẻ lúc mày ở kí túc xá tôn sùng cậu ta thành nam thần mày cũng chẳng xấu hổ." Phương Đàm mắt trợn trắng, tiếp tục nói. "Còn nữa, thích thì tiến lên, cho dù đến cuối cùng không thể ở bên nhau thì sao, nói chuyện yêu đương với đại soái ca cũng không thiệt đâu."
Thiệu Càn Càn chớp chớp mắt, cảm thấy Phương Đàm nói rất có lý: "Mày nói đúng là không sai, chỉ là tao cảm thấy cứ là lạ chỗ nào, con người của Lâm Gia Thố ấy...... Dường như tao nhìn không rõ lắm, càng gần càng phát hiện, dáng vẻ của cậu ấy cũng không như tao nghĩ."
"Là con người đều sẽ có hai mặt, sau này mày từ từ tìm hiểu là được rồi." Phương Đàm lôi cô đứng đậy, "Thôi, bây giờ theo tao ra ngoài ăn cơm, sắp chết đói."
**
Ngày thứ hai đại hội thể thao, Thiệu Càn Càn vẫn như cũ không định ra cửa.
Vào buổi chiều, cô hẹn Qủy Ca và Sở Trường chơi game, kế tiếp đăng nhập yy, lại phát hiện biểu đệ cũng ở đây.
Vừa định thần không biết quỷ không hay rời khỏi, cơ mà em trai đã lanh mắt réo cô: "Online, gửi tin nhắn cho cậu tại sao lại không trả lời."
Thiệu Càn Càn: "......"
Hai ngày này quả thật nhận được rất nhiều tin nhắn wechat của em trai, nhưng cô thật sự không biết trả lời như thế nào, nhãi ranh này dò hỏi sở thích của cô đủ kiểu, dáng vẻ thực sự muốn theo đuổi cô.
"Thiệu Càn Càn?"
Thấy tránh không khỏi, Thiệu Càn Càn đành phải nói, "Nhóc con, cậu đừng bày đủ trò nữa, tớ không chơi trò này với cậu đâu."
"Ai bày đủ trò."
Thiệu Càn Càn không để ý tới anh, trực tiếp mở game, hơn nữa sau khi trò chơi bắt đầu, cô lơ anh đủ kiểu.
Hành động của Thiệu Càn Càn đương nhiên là khác thường, bởi vì trước đây, cô đều chủ động cưng chiều và bảo vệ em trai.
Tuy nhiên mọi thứ còn xem như yên ổn, chỉ là đến giai đoạn cuối của game, em trai hoàn toàn bùng nổ.
Nguyên nhân gây ra à, là khi bọn họ đang đối diện chiến đấu với một team địch, Sở trường và em trai đều bị đánh gục, Quỷ Ca đang cầm súng, cho nên nhiệm vụ cứu người khẩn cấp để lại cho Thiệu Càn Càn đứa cách hai người rất gần.
"Cứu tớ." Lâm Gia Thố chậm rãi bò về phía cô, nhưng mà điều khiến anh không đoán được là, người này thế nhưng lướt qua anh đi cứu Sở trường.
"???"
Sau vài giây đếm ngược, Thiệu Càn Càn cứu Sở Trường dậy từ trên mặt đất.
Tiếp đến, hình ảnh liền rơi vào hũ mật yên tĩnh.
"Ừm......Tôi đi ra ngoài trước xem thử coi còn có ai không." Sở trường cảm giác sai sai, lập tức trốn chạy.
Thiệu Càn Càn tuần tra một vòng, chắc chắn an toàn xong lại quay về cứu em trai. Nhưng mà, khi cô cứu thì em trai lại bắt đầu di chuyển.
Thiệu Càn Càn: "Cậu đừng cử động mà, tớ cứu cậu."
"Cậu đi đi."
"Hả?"
"Không cần cậu cứu!"
Thiệu Càn Càn há hốc mồm: "Này, tớ hảo tâm cứu cậu mà cậu còn lắm lời như thế, tớ không cứu cậu thì phải lạnh ở đây luôn ấy!"
"Vậy sao vừa rồi cậu không cứu tớ trước mà đi cứu Ngụy Tiêu chứ!"
Thiệu Càn Càn hơi sững sờ, sau đó đương nhiên nói, "Tình huống khẩn cấp mà! Sở Trường giỏi hơn cậu, cứu cậu ấy trước mới có lợi thế, ê cậu đừng nhúc nhích, có muốn ăn gà hay không thật là ——"
"Thiệu Càn Càn cậu là đồ sói mắt trắng, tớ có lần nào mà không cứu cậu trước không! Nói tới! Tớ gà hơn nó hồi nào!"
Thiệu Càn Càn có chút buồn cười: "Cậu không có gà hơn Sở trường sao."
"Cậu lặp lại lần nữa?!"
"Cậu đúng là gà hơn Sở Trường......"
"Cậu lặp lại lần nữa!!"
Thiệu Càn Càn mặc kệ anh: "Tớ không nói."
Bên kia tai nghe giọng nói có vẻ nhấp nhô, sau đó thanh âm nghiến răng nghiến lợi truyền tới: "Thiệu Càn Càn, cậu có ngon ngày mai đứng trước mặt tớ nói một lần nữa."
Thiệu Càn Càn tay ấn bàn phím khựng lại: "Đứng trước mặt cậu? Cậu, cậu là ai?"
Không ai trả lời cô, trong tai nghe ngoại trừ tiếng cười rầu rĩ của Quỷ Ca và Sở trường ra thì không còn tiếng động nào khác, Thiệu Càn Càn nhíu nhíu mày, chỉ nghĩ thằng nhãi này
hăm dọa, cũng chẳng để trong lòng.
Tuy vậy làn đại lại rất vui vẻ.
【em trai đừng sợ mà, dứt khoát đi đến trường học của Qua Qua thôi】
【 chính xác! Giáp mặt nếu như còn dám nói cậu gà, thì cậu mẹ nó trực tiếp ấn cổ xuống đất va chạm! 】
【 huhuhu muốn vây xem 】
【 thương em trai 】
【 địa chỉ ở đâu! Nói ra tui đi xem! Cho vé vào cửa nữa đi! 】
【 top trên chờ tui, tui cũng đi! 】
......
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiệu Càn Càn đã bị cuộc gọi của Thiệu Khôn đánh thức.
"Tìm người đánh à?" Thiệu Càn Càn mắt hơi mê mang, lẩm bẩm một câu.
"Chị còn đang ngủ hả, hôm nay em có thi đấu, chị nhanh tới xem đi!"
"Không đi."
"Chị là người sao, em ruột thi đấu mà chị ứ thèm tới cổ vũ, chị còn không bằng anh Gia Thố nữa, người ta dầu gì cũng đến cổ vũ em đó."
Thiệu Càn Càn tức tốc mở bừng mắt, "Lâm Gia Thố cũng ở đó?"
"Nhảm nhí, lát nữa anh ấy phải chạy cự li dài, chắc chắn phải tới chứ." Thiệu Khôn nói, "Này, chị rốt cuộc có tới xem hay không, không tới thì thôi, em cúp đây."
"Ê ê, chị tới ——"
Một giờ sau, Thiệu Càn Càn ăn mặc chỉnh tề, cùng Phương Đàm xuất hiện trên sân thể dục.
Kha Tiểu Duy nghe hai người các cô cũng đến xem thi đấu, vội chạy tới tìm bọn cô, "Càn Càn, em trai của mày vừa nãy chạy cự li ngắn đạt được hạng nhì đó, vô cùng giỏi luôn, chỉ thua mỗi sinh viên thể dục mà thôi."
Thiệu Càn Càn: "Hả? Đều thi xong rồi à, vậy uổng công tao đến rồi."
"Không uổng công không uổng công, tiếp theo là cuộc thi chạy cự li dài giữa khoa mình với các khoa khác, Lâm Gia Thố đang ở đây, đi đi đi, mau đi xem!"
Thiệu Càn Càn bị Kha Tiểu Duy kéo đến trước khán đài, lúc này, trên khán đài đã đứng đầy người.
Kha Tiểu Duy: "Ban nãy rõ ràng không nhiều người như thế, cũng vì Lâm Gia Thố sắp thi đấu, nên những người này mới tức khắc vọt ra."
Thiệu Càn Càn ậm ừ một tiếng, khuỷu tay chống trên lan can, nhìn một hàng người phía trước mặc đồ thể thao đứng trên vạch xuất phát.
Cô liếc mắt một cái đã thấy ngay Lâm Gia Thố, anh mặc quần thể thao màu trắng xen kẽ ba đường sọc, giữa trán mang một chiếc băng đô màu đen, đẹp không gì sánh được.
Thi đấu vẫn chưa bắt đầu, anh đứng tại chỗ làm nóng người.
Cúi người áp chân, kế đến vươn tay giãn hông, mà theo động tác này của anh, vạt áo thun trắng bị vén lên, lộ ra một mảnh nhỏ rắn chắc ở bụng.
"A!!!!"
Bên tai vang vọng tiếng thét đinh tai nhức óc, Thiệu Càn Càn che tai lại, không biết vì sao, mặt hơi đỏ.
Tiếng súng vang lên, cuộc thi bắt đầu rồi.
Trên vạch xuất phát mọi người bỗng chốc rầm rầm ùn ùn chạy ra, ban đầu Lâm Gia Thố chạy ở vị trí giữa, nhưng anh cũng không hề lo lắng, thậm chí khi đang chạy đến vị trí nào đó còn nhìn khán đài mấy lần.
Đám người ngoài sân cũng không biết anh nhìn thấy gì, chỉ thấy anh chợt nhếch môi cười, vẫy vẫy tay với khán đài.
Anh hành động tự nhiên như vậy làm dẫn đến một tràng tiếng rít chói tay liên tiếp, Kha Tiểu Duy lôi kéo vạt áo của Thiệu Càn Càn: "Cậu ấy lại vẫy tay với mày!"
Thiệu Càn Càn: "............"
Giây phút chạy đến vòng thứ ba, tốc độ của Lâm Gia Thố bắt đầu nhanh hơn, một người, hai người, ba người...... Anh đuổi kịp từng người chạy trước mặt anh.
Nửa vòng cuối cùng, chạy nước rút 200 mét.
"Càn Càn Càn Càn! Đi! Chúng ta đến đích chờ!" Kha Tiểu Duy không nói hai lời liền kéo Thiệu Càn Càn và Phương Đàm chạy đến đích, Thiệu Càn Càn tim đập thình thịch.
Vừa rồi thấy anh vượt qua một nhóm người, trong lòng kích động không tả nổi, như thể bản thân mình đang thi đấu vậy.
Ba người chạy đến gần sát vạch đích, nhưng ngay lúc ấy cũng đã tụ tập rất nhiều người, khi ba người các cô vừa gắng sức chen vào, thì đúng lúc có một người chạy vào vạch đích.
Đồng hồ đếm ngược bấm xuống, hạng nhất sinh ra.
Ở hiện trường tiếng hoan hô một vùng, đồng thời đổ dồn về phía người đạt hạng nhất, nhưng mà ánh mắt sáng ngời của người nọ lại nhìn sang bên trái.
"Gia Thố, uống nước nè." Ngô Viễn sớm chuẩn bị xong nước vội đưa qua cho anh, Lâm Gia Thố nhận lấy nước uống một ngụm.
Ngô Viễn thấy anh buông nước xuống song định đỡ anh đi đến bên cạnh ngồi, dù gì chạy 1500m cũng rất tốn sức.
Cơ mà, Lâm Gia Thố lại đẩy tay của Ngô Viễn ra.
Ngay lúc Ngô Viễn đang buồn bực, thì thấy Lâm Gia Thố từng bước một đi đến bên trái, Ngô Viễn ngạc nhiên, theo ánh mắt của anh nhìn qua bên kia.
Thấy được Thiệu Càn Càn, Ngô Viễn hiểu rõ kêu lên một tiếng, mỉm cười nhìn hai người.
Thiệu Càn Càn cứ như vậy nhìn Lâm Gia Thố đi đến, anh thở hổn hển, môi vì chạy thật nhanh một khoảng cách dài mà trắng bệch.
"Tớ cho rằng cậu sẽ không đến." Anh đứng yên ở trước mặt cô, thấp giọng thì thầm một tiếng, "Sói mắt trắng nhỏ."
Thiệu Càn Càn nhấp nhẹ môi, đang ở trước mặt bao nhiêu người nên cô căng thẳng mà quên mất tranh cãi chuyện anh nói sói mắt trắng nhỏ là có ý gì, chỉ nói: "Thiệu Khôn nói nó phải thi đấu, bắt tớ đến xem......"
"À, kết quả cậu xem một chút rồi đến xem tớ."
Thiệu Càn Càn hơi hơi trố mắt: "Tớ ——"
"Ui, chạy mệt quá đi." Lâm Gia Thố hoàn toàn không có ý định nghe cô nói tiếp, đột nhiên tiến lên ôm chặt cô, sau đó mất sức đè ở bả vai cô.
Bất ngờ không kịp phòng hờ, Thiệu Càn Càn suýt tí thì ngã về sau. Nhưng người này dường như còn chút sức lực, một bàn tay giữ eo cô, một bàn tay vòng qua bả vai đỡ cô.
Nhiệt độ nóng rực, Thiệu Càn Càn bị anh ôm ở trước ngực, chỉ cảm thấy bốn phía đều tràn ngập hương vị và hô hấp của anh, đến nỗi người xung quanh phát ra tiếng, cô cũng không nghe thấy một chữ nào.
"Lâm Gia Thố."
"Hửm"
"Cậu muốn, đi sang bên cạnh nghỉ ngơi không?"
"Không cần." Lâm Gia Thố siết chặt cánh tay, "Bây giờ rất thoải mái."