Cả buổi chiều Hướng Viễn Thần đều không được yên ổn, bởi vì bị không ít đồng nghiệp trêu ghẹo.
Nói cái gì mà có phải đã được tỏ tình hay không, biết phải trả lời kiểu gì đây.
Trí tưởng tượng của nhóm hủ nữ này luôn rất siêu phàm, thế nhưng nó lại không khác với sự thật là mấy.
Nhớ tới lời nói của Vu Vũ Hàm vào buổi sáng, mặt của Hướng Viễn Thần lại đỏ lên.
Thằng nhóc này nhất định là một tay già đời, nếu không thì sao lại có thể nói được mấy câu khiến người ta rung động như vậy được.
Nhưng, nếu là trước kia, không chừng Hướng Viễn Thần sẽ thử.
Nếu được thì tiến tới mà không thì chia tay, hắn vẫn rất luôn thoáng về vấn đề này.
Nhưng hiện giờ hắn có hơi không dám yêu nữa, đầu tiền là chuyện của Bạch Tiểu Vũ, rồi lại tới chuyện của Nhâm Hạo.
Một người phụ hắn, một người hắn phụ.
Hắn không hiểu vì sao tình yêu lại phức tạp tới như vậy, cũng sợ lại bị tổn thương.
Sợ nhất vẫn là cô phụ Nhâm Hạo.
Hướng Viễn Thần quyết định sau này nhất định phải vạch rõ giới hạn với Vu Vũ Hàm.
Chiều tối, trời hạ đổ cơn mưa rào, rối loạn y như tâm trạng hiện tại của hắn.
Quan trọng nhất là..... hắn không mang ô! Đúng là người xui xẻo, uống nước lã cũng mắc răng.
Sau khi chào tạm biệt nhóm đồng nghiệp, nhìn bầu trời âm u, người trên đường cũng sốt ruột lái xe, rất ít người dừng xe lại.
Haizzz, xem ra phải chạy bộ về rồi. Hướng Viễn Thần vừa mới cởi áo khoác ra, trên đầu đã không có mưa nữa.
"Tạnh rồi à?" Hướng Viễn Thần hối hận khi hỏi một câu ngu ngốc tới như vậy.
"Nếu là tạnh mưa thật thì gọi là hiện tượng mưa tạnh một phần à?" Giọng nói vốn không bao giờ muốn nghe nữa lại vang lên sau lưng.
Tiếng cười nhạo thật lạnh lùng, Hướng Viễn Thần rùng mình một cái.
"Tôi có giống bạch mã hoàng tử xuất hiện bất ngờ hay không?" Lại cái vẻ tự hào kia.
Giống bạch mã thôi, không giống hoàng tử. Hướng Viễn Thần trừng mắt liếc Vu Vũ Hàm một cái. Không biết sao lời nói lúc sáng lại vang lên trong đầu của hắn, xem ra hắn bị quỷ ám rồi.
Hướng Viễn Thần nhanh chóng ngừng suy nghĩ trong đầu lại, một tay đẩy Vu Vũ Hàm ra xa khiến mình đứng ở ngoài mưa.
"Vu đại thiếu, tôi biết cậu chỉ chơi đùa mà thôi. Phiền cậu tìm một người trẻ tuổi hơn, hiện giờ tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên thôi."
Nói xong liền xoay người bước đi, rất nhanh liền biến mất ở góc đường.
Vu Vũ Hàm lầm bầm lầu bầu với cái giọng khó chịu: "Chưa thử qua thì sao mà biết là tôi chỉ chơi đùa chứ."
Hướng Viễn Thần chạy về nhà, nhanh chóng cởi quần áo ướt sũng ra, lao thẳng vào tắm nước ấm.
Mở tủ lạnh ra, bên trong có bia lạnh ngon lành. Hôm qua Hướng Viễn Thần bỗng nhiên nhớ tới nó.
Thường thì những đồ này nọ trong tủ lạnh là Nhâm Hạo mua.
Nhâm Hạo........
Hướng Viễn Thần mở một lon bia, ngửa đầu uống từng ngụm một.
[Viễn Thần, Viễn Thần, đừng có ngủ.]
Giọng nói của Nhâm Hạo vang lên. Đừng ồn ào nữa, hắn rất buồn ngủ, mắt cũng không mở ra được.
[Đừng ngủ, hôm nay chúng ta làm mấy chuyện người lớn đi]
Một đôi tay bắt đầu xoa khắp người Hướng Viễn Thần, Nhâm Hạo biết mọi điểm mẫn cảm trên người của hắn, chỉ vài cái vuốt ve đã khiến hắn không thể chống cự nổi.
Hướng Viễn Thần muốn lật người đè người đang nằm trên mình xuống, sau đó chuyên tâm làm một trận yêu thương.
Nhưng...... Kỳ lạ, sao lại cảm thấy trên người càng ngày càng nặng, khiến hắn không thể động đậy nổi.
[Honey à, anh nóng vội quá đấy nha.]
Giọng nói này...... Hướng Viễn Thần vừa mở mắt ra liền thấy vẻ mặt cười đầy dê của Vu Vũ Hàm ở trước mặt.......
"!" Hướng Viễn Thần đột nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện hoá ra hắn nằm ngủ ở sô pha.
Có lẽ là quá mệt mỏi rồi, nhưng....... may chỉ là mơ thôi.
Mồ hôi trên người chảy xuống từng giọt, cơ thể cũng thấy nóng dần lên.
"Bị sốt rồi à?" Hướng Viễn Thần cố giữ vững cái đầu choáng váng tìm thuốc ở xung quanh, nhưng tìm mãi chẳng thấy. Hình như lần sốt trước đã uống hết rồi, hơn nữa cũng quên chưa mua bù.
Cứ ngủ một giấc đi, có lẽ ngủ một giấc dậy là ổn rồi.
Hướng Viễn Thần xốc lại tinh thần đi tắt đèn, đi từng bước về giường.
Một đêm này, hắn ngủ không hề ngon giấc, cả đêm đều mơ.
Hắn nhớ lần bị bệnh gần đây, bà ngoại lo sốt vó, còn khấn cầu gì đó. Lúc ấy hắn còn thấy bà phiền, ngay cả bị bệnh cũng khấn cầu linh tinh.
Nhưng hiện giờ nhớ lại vẻ lo lắng của bà ngoại, bà run run lấy nước cho hắn, còn không cẩn thận làm vỡ cốc, kết quả là ngón tay không cẩn thận bị rạch một vết thương.
Sau đó bà ngoại nói với mình là do lúc thái rau