Đi vào tiệm áo cưới, trên mặt Tiếu Tiếu mang theo vẻ hứng phấn, Hướng Viễn Thần cũng bất giác bị cuốn theo, khóe miệng đang muốn nhếch lên, lại bị một luồng khí lạnh phát ra từ phía sau dọa sợ.
Nhìn vẻ mặt u ám của Vu Vũ Hàm ở đằng sau, cùng với Lâm Hiểu đang luống ca luống cuống ở bên cạnh cậu, Hướng Viễn Thần chỉ có thể chọn không nhìn.
"Xin hỏi hôm nay có hai cặp đi cùng nhau sao?" Một nam sinh rất dẹo bước ra, vẻ mặt hưng phấn hỏi.
Hai cặp......!Hướng Viễn Thần bất giác nhìn về Vu Vu Hàm và Lâm Hiểu ở phía sau, nếu hai người này ở cùng nhau nhất định sẽ được nói là trai tài gái sắc linh tinh gì đó cho mà xem.
Hướng Viễn Thần nghĩ nghĩ, tự dưng lại có chút ghen tị.
Hướng Viễn Thần không biết là những suy nghĩ mờ ám đó đều bị Lương Bội Văn nhìn rõ mồn một, mà Tiếu Tiếu cũng để ý thấy ánh mắt của ba ba cứ dán vào người đàn ông ở phía sau, bất mãn bĩu bĩu cái môi.
Vu Vũ Hàm thật sự không biết là có chuyện gì, rốt cuộc thì cậu cũng là người trong sáng ngời ngời nhất ở đây.
Lâm Hiểu cũng sợ sẽ khiến giám đốc quá tức giận, chỉ mong là khi về sẽ không bị khiển trách, nhưng nếu không vì cái mục đích quan trọng kia thì cô cũng chẳng muốn đến đây làm bóng đèn đâu.
Nhưng cái người phụ nữ đi bên cạnh Hướng Viễn Thần là ai vậy? Chẳng lẽ là nữ pháo hôi trong truyền thuyết sao? Trong mắt Lâm Hiểu bất giác hiện lên vẻ thương hại.
"Chỉ có hai chúng tôi thôi." Lúc này Lương Bội Văn dũng cảm bước ra, phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
"A~ nào nào nào, mời hai vị chọn lấy mấy bộ hợp với nửa kia của mình, hôm nay tôi sẽ khiến sẽ hai vị trở thành người xinh và đẹp nhất."
Hướng Viễn Thần chọn cho Lương Bội Văn một bộ váy dài tay lửng và một bộ váy ngắn trễ vai, phong cách hai bộ khác xa nhau.
Cô dâu bị kéo ra sau màn che để thử váy cưới, mặc dù trong lòng Hướng Viễn Thần cũng có chút bất an, nhưng tất cả đều đến từ khí thế áp bức của Vu Vũ Hàm ở bên cạnh.
Má ơi, rõ ràng hắn mới là chú rể mà, vì sao Vu Vũ Hàm lại ngồi giữa rồi ép hắn vào trong góc thế này?
Khi màn che được kéo ra, Lương Bội Văn mặc chiếc váy cưới dài đính kim sa, đứng dưới ánh đèn dịu dàng nhìn đẹp lung linh.
Kết hợp với tay váy công chúa, nhìn như một cô công chúa tới từ thời Trung cổ.
Mọi người đều nói phụ nữ mặc váy cưới là xinh đẹp nhất.
Hướng Viễn Thần thực sự rất tiếc cho sự hy sinh của Lương Bội Văn, cho nên trong mắt bất giác mang theo sự thích thú và khen ngợi, khiến cho Vu Vũ Hàm ngồi bên cạnh chua loét như giấm.
Tiếp theo là một bộ váy cưới ngắn trễ vai, không hề có trang sức dư thừa nào, nhưng làn váy tầng bồng bềnh, Lương Bội Văn cầm cầu hoa cộng với nụ cười đáng yêu trên mặt, nhìn giống như một tinh linh trong những câu chuyện cổ tích.
Hướng Viễn Thần bất giác đứng dậy vỗ tay, Vu Vũ Hàm hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy.
Ngay khi định xoay người đi thì nghe thấy chủ tiệm đồ cưới nói: "Tiếp theo là đến chú rể."
Vu Vũ Hàm lại cười lạnh, mặt không chút thay đổi quay lại chỗ ngồi lên sô pha, nhưng lại ngồi ở giữa.
Lâm Hiểu bất lực chửi thầm: Boss à, không phải ngài muốn đi à?
Lương Bội Văn mặc bộ váy xinh đẹp ngồi ở bên cạnh Vu Vũ Hàm, lén lút nói một câu: "Nói một chút về kế hoạch của chúng ta đi."
"Mua cho tôi ly cà phê." Hướng Viễn Thần lấy tiền trong túi ra đưa cho Lâm Hiểu.
"Tiếu Tiếu, chị thấy bên kia có một em gái đấy, muốn đi tán gái không?" Lương Bội Văn dụ dỗ Tiếu Tiếu ở bên cạnh.
Không ngờ là Tiếu Tiếu lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lương Bội Văn, miệng nói: "Ấu trĩ." Sau đó lại nhìn Vu Vũ Hàm, chạy đi chỗ khác.
"Đm nó dám nói tôi ấu trĩ, tôi mà làm mẹ kế của nó chắc suốt ngày tức hộc máu mất!"
Thấy ánh mắt khiếp sợ của Vu Vũ Hàm, Lương Bội Văn nhanh chóng khôi phục khí chất thục nữ, từ từ nói: "Hướng Viễn Thần sao, tôi rất hiểu anh ấy, hiện giờ nhất định là anh ấy đã chấp nhận anh rồi."
Hai mắt Vu Vũ