Ngày tháng dần trôi qua, Hướng Viễn Thần luôn muốn hỏi Vu Vũ Hàm rằng: nếu mình không sống lại trong thân của Nhâm Hạo thì cậu ấy có thể yêu mình hay không? Nhưng một thằng đàn ông lại đi hỏi mấy vấn đề này thì rất lập dị, cho nên hắn vẫn chưa nói ra.
Nhưng Vu Vũ Hàm lại phát hiện dạo này Hướng Viễn Thần thường xuyên ngẩn người khi ở công ty và ở nhà, hơn nữa luôn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
Mỗi khi Vu Vũ Hàm muốn hỏi thì đều tránh né, cho tới một ngày Lương Bội Văn gọi điện tới.
[Gần đây các anh có vấn đề gì à?]
Khuê mật luôn là một cái con gì đó rất thần kỳ, người ta thà lói một vài chuyện gì đó với khuê mật chứ không muốn nói với người thân cận nhất với mình.
Nhưng Vu Vũ Hàm biết, Lương Bội Văn nhất định sẽ biết chút gì đó về hành vi kỳ lạ của Hướng Viễn Thần dạo gần đây.
"Thần nói gì với cô?"
[Nói cái gì mà nếu không phải là anh ấy thì các anh liệu có thể gặp gỡ linh tinh các kiểu.
Này, Tiểu Thần cũng không phải loại người hay nói linh tinh đâu, rốt cuộc gần đây anh đã làm cái gì mới khiến cho anh ấy như vậy hả?]
Vu Vũ Hàm nghe xong liền sửng sốt, sau đó chậm rãi nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Ngắt điện thoại, nhìn Hướng Viễn Thần ngồi ở một bên xem tài liệu, Vu Vũ Hàm nhíu nhíu mày, thật ra cậu rất bất mãn, bởi vì mấy vấn đề như vậy chỉ cần hỏi thẳng mình là có thể giải quyết thoải mái luôn, thế mà lại đi hỏi tình địch trước của cậu.
Xem ra phải giải quyết vấn đề này nhanh chóng mới được, nếu không Hướng Viễn Thần nhất định sẽ nghĩ suy nghĩ lung tung.
"Thần, anh có biết vì sao em lại thích Nhâm Hạo không?" Vu Vũ Hàm hỏi thẳng, cậu thấy tay nắm bút của Hướng Viễn Thần khẽ run lên, sau đó làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục nhìn vào tài liệu.
"Bởi vì cậu ấy là mối tình đầu của em, em từng nói rồi."
"Dở à, sao mối tình đầu của em lại ở cái ngưỡng tuổi đấy được, thật ra mối tình đầu của em.....!là ở thời tiểu học cơ."
Nả ní? Hướng Viễn Thần giật mình nhìn Vu Vũ Hàm, không ngờ Vu Vũ Hàm làm ra vẻ kiêu ngạo, em ấy nghĩ như vậy là trưởng thành sớm đấy hả?
"Lần đó ba em bắt em đi xe buýt mà em ghét nhất để tới trường, nói cái gì mà không nên quá nổi bật các kiểu.
Anh cũng biết mà, lần đầu tiên ngồi xe buýt, thực sự là một hành trình đầy xấu hổ."
"Không hề biết quẹt thẻ xe buýt, không biết trạm đỗ, nhưng lần đó đều được người kia giải quyết." Vẻ mặt Vu Vũ Hàm rõ ràng đang lạc trôi về quá khứ.
Nhưng Hướng Viễn Thần thực sự muốn phun tào, là bởi vì kiến thức của em không đủ, bất kể ai cũng có thể giải quyết việc này nhanh - gọn - lẹ mà.
"Trên xe buýt thực sự rất đông, người đó nhường ghế ngồi cho em,