Không biết là do Vu Vũ Hàm thật sự tốt bụng, hay là do hắn nguyện bán mình khiến Vu Vũ Hàm thấy cảm động, Vu Vũ Hàm đã không đá hắn xuống bộ phận hậu cần, mà là phái tới bộ phận publicity (quảng bá).
Tên dùng cũng là của chính mình, e là mình sẽ không thích ứng được trong một khoảng thời gian ngắn.
Về phần chứng minh thư thì..... những người đi cửa sau khác cũng bị người ta kiểm tra à?
"Người mới tới kia, photo cái này đi."
"Vâng." Hướng Viễn Thần nhận tài liệu, đi tới máy đánh chữ chuẩn bị copy. Lại cảm thấy có người ở phía sau lưng đang nhìn chằm chằm mình. Quay đầu lại liền phát hiện bên cạnh cửa có một đôi mắt đầu oán hận.
Đờ ụ, làm hắn nhớ tới những ác linh đêm khuya á. Hướng Viễn Thần đang đứng trên địa bàn của người ta nên cũng không dám hó hé gì, chỉ có thể hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Chào thiếu gia."
Vu Vũ Hàm ngẩn người, gật gật đầu rời đi.
"Tiểu Thần, cậu mang cái này đi copy, buổi chiều mang tới cho tôi."
"Vâng." Hướng Viễn Thần cầm lấy tài liệu, bắt đầu nhanh chóng đánh chữ, đột nhiên Hướng Viễn Thần lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Hơi nghiêng mình một chút, hắn nhìn thấy Vu Vũ Hàm đang ngồi ở chiếc ghế đối diện, cặp mắt oán hận đó lại bắn thẳng về phía này.
"Chào đại thiếu gia." Trong lòng Hướng Viễn Thần đã muốn đạp Vu Vũ Hàm bay xuống đất lắm rồi.
Vu Vũ Hàm tỏ vẻ một chút rồi lại rời đi.
"Người mới, phiền cậu pha cho tôi một cốc cà phê."
"Tôi muốn nước hoa quả!"
"Không thành vấn đề." Hướng Viễn Thần xếp gọn tài liệu tiền bối đưa cho, lại vội vàng chạy tới phòng trà nước.
Hướng Viễn Thần mở tủ lạnh, lấy ra từng thứ từng thứ một, bỗng dưng Hướng Viễn Thần lại có cảm giác lạnh sống lưng. Hướng Viễn Thần im lặng đóng cửa tủ lạnh lại, quả nhiên lại thấy khuôn mặt oán hận ngay sau cửa tủ lạnh.
Hướng Viễn Thần thật sự chịu hết nổi rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ bị điên mất: "Tôi nói này, nếu ngày nào cậu cũng thấy nhàm chán thì cứ tìm mấy thể loại phim gì đó trên tàu điện mà xem đi. Hiện giờ cậu rất giống biến thái đấy có biết không?"
"Tôi chỉ muốn giám sát anh thôi mà." Vu Vũ Hàm ngược lại còn thấy tủi thân.
"Giám sát cái beep ấy! Cậu không phải là đại thiếu gia à? Nhiều tai mắt như vậy mà vẫn phải tự mình tra hỏi (1) à? Tất cả mọi người đều nghĩ tôi có gì đó với cậu đấy!"
(1) Nguyên văn: 查岗: Dùng cho những cặp tình nhân, tra hỏi bắt gian, nghi ngờ ngoại tình,...
Hướng Viễn Thần nhìn vẻ mặt càng tủi thân hơn của Vu Vũ Hàm cũng không nỡ nói mấy câu nặng lời, chỉ để lại một câu cậu muốn làm gì thì làm rồi bưng khay rời đi.
Rõ ràng Hướng Viễn Thần mới là người chiếm lấy cơ thể của Nhâm Hạo, dựa vào cái gì mà mắng cậu, Vu Vũ Hàm lại oán hận đuổi theo. Thật ra hôm nay Hướng Viễn Thần đã làm cho Vu Vũ Hàm có một cái nhìn hơi khác.
Không chỉ xử sự ôn hoà, mà năng lực làm việc cũng rất tốt, làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, cũng không than mệt ngại bẩn. Khác hoàn toàn so với hình tượng tự cao tự đại trong tưởng tượng của cậu, vẫn đủ tư cách để làm tình địch với mình.
Nhưng....... Có thể khi dễ Nhâm Hạo tới mức độ như vậy, ở một mặt nào đó chắc chắn phải cực tra. Vẫn nên điều tra kỹ mới được.
Vu Vũ Hàm nhìn Hướng Viễn Thần bận rộn, hai mắt bắt đầu díp lại. Tối hôm qua chơi game quá muộn, sáng nay lại dậy sớm đến giám sát Hướng Viễn Thần, buồn ngủ quá đi.
Hướng Viễn Thần nhìn Vu Vũ Hàm đang ngủ gà ngủ gật ở đằng xa lại cảm thấy hơi bất lực, mặc dù Vu Vũ Hàm chỉ nhỏ hơn hắn có mấy tuổi thôi những tâm trí lại quá non nớt.
Có lẽ Nhâm Hạo cũng thấy hết cách với hắn nên mới để Vu Vũ Hàm thừa cơ lợi dụng đi. Hướng Viễn Thần cười khổ.
Nhâm Hạo.......
Còn nhớ lúc hai người mới bước ra xã hội, mỗi lần hắn làm việc tới đêm khuya, Nhâm Hạo cũng cố thức tới nửa đêm để nấu bữa khuya cho hắn.
Vì hắn mới bắt đầu sự nghiệp nên mỗi ngày đều rất bận, cả ngày đều nhốt mình trong thư phòng, cũng chẳng nói được một câu với Nhâm Hạo.
Nhưng mỗi ngày khi nhìn thấy bữa sáng được chuẩn bị trước mặt và tấm chăn trên người sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc dạt dào.
Nói không chừng, Nhâm Hạo phái Vu Vũ Hàm tới chỉnh hắn, Hướng Viễn Thần thầm cười nhạo. Hắn bước tới khoác chiếc áo khoác tây trang lên trên người cậu, sau đó lại vò vò cái đầu tổ quạ kia.
Cũng không hề dơ như trong tưởng tượng, có mùi nắng đặc trưng của tuổi trẻ.
Đang nghĩ miên man thì tiếng của đồng nghiệp vang tới từ xa.
"Hướng Viễn Thần à, tài liệu tôi giao cho cậu đã xử lý xong chưa?"
"Vâng, tôi tới ngay đây."
Vu Vũ Hàm im lặng mở to mắt khi Hướng Viễn Thần quay lưng đi.
Thật ra khi Hướng Viễn Thần tới, cậu đã tỉnh lại rồi. Vì tò mò không biết hắn muốn làm gì nên không mở mắt ra.
Không ngờ đối phương cũng là người ôn nhu đấy. Vu Vũ Hàm sờ sờ áo tây trang ở trên người. Cúi đầu ngửi ngửi, dường như có hương chanh nhàn nhạt.
Vu Vũ Hàm chôn mặt