Hướng Viễn Thần lúng ta lúng túng nhìn người đàn ông ở trước mặt. Đang định đi vào thang máy thì có một người đàn ông chạy tới tỏ tình với mình, chắc ai cũng chẳng biết phải làm sao mới được đi.
Hướng Viễn Thần chưa bao giờ nghĩ hắn lại có mị lực đến vậy, hơi mất tự nhiên gãi gãi mặt, hỏi: "Anh là ai ạ?"
Người đàn ông kia nghe xong có hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ em không biết anh sao?"
Hướng Viễn Thần gắng đè hàng tỉ con thoả nê mã đã phi điên cuồng trong lòng, lại cái câu chẳng lẽ em không biết này, đùa nhau hay gì!
Hướng Viễn Thần chỉ có thể mỉm cười nói: "Thật ngại quá, tôi chưa từng nghe nói."
"Em chưa từng nghe nói về anh á?" Vẻ mặt kinh ngạc của người kia thật sự rất thiếu đòn.
Người tự kỷ thì năm nào cũng có, nhưng tự kỷ được đến mức như thế này thì lại không nhiều. Tự tin bước lên sân khấu như vậy, còn muốn làm màu nữa chứ. Đừng có nói là sau mấy câu nói dạo đầu thì anh sẽ nói câu làm điên đảo ngàn vạn thiếu nữ gì đó nhá.
"Có lẽ em không biết, anh chính là người làm điên đảo..... Này này này, em đừng có đi mà." Lúc này Hướng Viễn Thần thật sự hy vọng Vu Vũ Hàm sẽ xuất hiện, cuối cùng cũng có thể lần được một người 2B (ngu ngốc) hơn cả Vu đại thiếu rồi. Nhưng anh zai à, có thể buông tay ra được không chứ hả.
(Nguyên văn là câu nói của Châu Tinh Trì trong Chuyên gia xảo quyệt: Kỳ thật tôi là người thay đổi thị hiếu của xã hội, làm điên đảo ngàn vạn thiếu nữ, khuấy động con đường điện ảnh, đề cao suy nghĩ của người trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, là chuyên gia xảo quyệt có tác phong nhanh nhẹn, tên tôi là Cổ Tinh, tên tiếng Anh là Jing Koo.)
"Hướng Viễn Thần, tên đàn ông kia là ai!" Nhắc người người tới, Hướng Viễn Thần thật sự nghi ngờ kiếp trước Vu Vũ Hàm có phải mang họ Tào hay không. Nhưng lúc này hắn lại thật tâm biết ơn, nhìn Vu Vũ Hàm đuổi cái tên cuồng tự kỷ này đi.
"Người anh em, anh lôi kéo cái gì, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ?" Đuỵt, Hướng Viễn Thần đúng là bị mù mới đi tin tưởng Vu Vũ Hàm.
"Ai nói Tiểu Thần Thần là của cậu." Hướng Viễn Thần nghe mà da gà da vịt nổi lên từng mảng. Người anh em à, anh quá kinh khủng!
Người kia lại tiếp tục nói: "Em có biết không, mặc dù anh từ lúc sinh ra đã rất đẹp trai, nhưng tất cả đều do ánh trăng gây hoạ, đương nhiên cũng có một phần là do ba mẹ anh, nhưng anh có một trái tim trong sáng bằng thuỷ tinh. Khi anh nhìn thấy em, dường như anh đã bị thần Cupid...... Này, hai người đi đâu đấy?"
Hướng Viễn Thần và Vu Vũ Hàm vừa đi vừa nghiêm túc bàn bạc, khâu phỏng vấn ở công ty này quá lỏng lẻo, một người như vầy mà cũng có thể tuyển được.
Người kia chỉ có thể giơ tay kiểu Nhĩ Khang, rơi lệ, lấy khăn tay lụa nhỏ chuẩn bị cho bạch mã hoàng tử ra ném thẳng lên trời, oán hận nói: "Chẳng lẽ vẻ ngoài đẹp trai của tôi là lỗi sai à! Chẳng lẽ tôi sẽ độc thân cả đời sao!" (Có sai đấy bé, nhưng không phải sai ở chỗ đấy:))))
................
"Công ty nhà cậu đúng là kỳ lạ nha, người nào cũng tuyển được." Hướng Viễn Thần không biết nói gì cho phải.
Hướng Viễn Thần biết nhất định là do cái lời đồn với Vu Vũ Hàm nên mới có đàn ông chạy tới tỏ tình như vậy.
"Đừng chuyển hướng đề tài, sau anh lại từ chối người ta. Vẻ ngoài đẹp trai và trẻ trung không phải mồi ngon cho anh à?" Vu Vũ Hàm thực ra cũng là một đứa nhiều chuyện.
Cậu không biết tại sao, khi nghe thấy Hướng Viễn Thần từ chối người khác thì trong lòng lại vui sướng như vậy, còn có một chút nghi ngờ nữa.
"Thằng nhóc nhà cậu còn quá trẻ, vẫn chưa thể biết chữ tình nó nặng như thế nào đâu." Hướng Viễn Thần ra vẻ người từng trải, nhìn chếch lên trời một góc 45 độ.
"Đừng có làm trò mèo." Vu Vũ Hàm rất muốn nói Hướng Viễn Thần nhiều lúc rất thiếu đòn.
Hướng Viễn Thần thở dài một hơi, cười khổ nhìn về phía Vu Vũ Hàm: "Cậu cũng biết đấy, chuyện của tôi và Nhâm Hạo, e là tôi sẽ không dám yêu đương nữa đâu." Bởi vì hắn không xứng.
Vu Vũ Hàm có hơi kinh ngạc, trong lòng thấy khó chịu, nhưng chỉ biết bĩu môi rồi rời đi.
Hôm nay Hướng Viễn Thần thấy rất kỳ lạ, ngoại trừ buổi sáng nhìn thấy Vu Vũ Hàm ra thì hắn không thấy hình bóng của cậu ta ở đâu cả, chẳng lẽ cậu ta đổi tính rồi.
Đến buổi chiều thì Hướng Viễn Thần rốt cuộc đã biết, không phải Vu Vũ Hàm đổi tính, mà là biến tính.
"Một bó hoa thật lớn nha, Tiểu Thần của chúng ta thật hạnh phúc, được người tặng hoa nữa." Hướng Viễn Thần nhìn bó hoa người đưa thư mang tới, cảm giác hai mắt sắp rơi ra ngoài luôn rồi.
Mấy em gái trong văn phòng đúng là ngược đời, chẳng lẽ không cảm thấy đàn ông được nhận hoa là rất kỳ lạ à?
Hướng Viễn Thần ký tên xong, nhìn tấm thiệp vẽ bảy tám trái tim với một nụ hôn không biết được tô bằng loại son nào, dưới cùng còn viết ba chứ YYH đầy kiêu ngạo, có ngu đến mấy cũng biết là đứa nào.