☆ Chương 41: Ngoài ý muốn chạm mặt
-----------Editor: Mèo----------
Tô Chính Lượng về đến nhà, cái gì cũng không làm, lập tức nằm vật xuống giường, đem đầu chôn vào trong gối.
Lâm Tích Lạc có phải điên rồi hay không, thế nhưng lại hôn mình?
Nếu không phải một quyền kia thật sự đánh vào mặt hắn, Tô Chính Lượng hoài nghi cậu có phải đang nằm mơ hay không.
Lấy ngón trỏ sờ môi, lông mày xinh đẹp của Tô Chính Lượng nhíu lại.
Sáu năm trước, tên hỗn đản này không rên một tiếng ném cậu đi rồi ra nước ngoài, dẫn đến cậu bị khủng hoảng rất lâu.
Thật vất vả mới gượng dậy được, hắn lại một lần nữa xuất hiện, còn nhiều lần khiến sinh hoạt cậu đảo lộn, không chỉ đối với chuyện của cậu khoa tay múa chân, thậm chí còn không cho phép cậu và người khác cùng một chỗ.
Lâm Tích Lạc, anh rốt cuộc muốn thế nào?
Khi đó rời cậu đi chính là hắn, hiện tại trở về dây dưa cũng là hắn, rốt cuộc hắn đem cậu trở thành cái gì? Luôn miệng nói thích chị gái mình, vậy nụ hôn vừa rồi tính là cái gì?
* * * * * * * * * *
Kể từ hôm đó, Tô Chính Lượng cũng chưa gặp Lâm Tích Lạc, mẹ cũng rất nhanh liền được xuất viện.
Tô Chính Thanh công việc bề bộn lại không thể phân thân, nên tự nhiên mọi việc chăm sóc mẹ đều do một tay Tô Chính Lượng làm.
Tô Chính Lượng cứ khăng khăng đòi, Tô mama đành phải đến nhà cậu ở.
Căn nhà hai phòng ở trung tâm thành phố mặc dù không lớn, nhưng từ cách bài trí đến trang trí, không chỗ nào là không ấm áp.
Cạnh nhà còn có công viên, cây cối xanh um, hoa thơm cỏ lạ, không khí mới mẻ, rất thích hợp để dưỡng bệnh.
Ở một nơi tốt như vậy, tình trạng của Tô mama cũng dần tốt lên.
Giống như ngày thường, hôm nay, sau bữa cơm chiều, Tô Chính Lượng bồi mẫu thân tản bộ trong công viên.
"Tiểu Lượng, con vẫn liên lạc với Tiểu Tuệ chứ?"
Biết được bà sẽ hỏi chuyện đó, Tô Chính Lượng thành thật, "Vâng, thỉnh thoảng có gọi vài lần."
Tô mama nghe thấy câu trả lời của cậu, vui mừng, "Lần trước trong bệnh viên, mẹ cùng Tiểu Tuệ nói chuyện, cảm thấy con bé là đứa không tồi, người đâu vừa xinh đẹp, lại còn hiểu tâm ý người khác.
Hơn nữa, đối với con có ấn tượng rất tốt, con nói xem, con đối với nàng là loại cảm tình gì?"
Tô Chính Lượng chậm rãi giúp bà đi trên con đường rải sỏi, biểu tình có chút qua loa, "Tiểu Tuệ rất tốt, là cô gái tốt."
"Hai đứa quen biết đã hơn hai tháng rồi? Nếu cảm thấy tốt, liền chủ động đi.
Con là đàn ông, phải tích cực lên, ai đời lại đợi con gái người ta đến gặp, như thế sao mà được?"
Tô Chính Lượng không yên lòng, cậu liền trả lười qua loa, "Mẹ, việc này con có chừng mực, mẹ vẫn nên an tâm dưỡng bệnh đi."
Tô mama hiểu ý cười cười, chú ý tới ngữ điệu mất tự nhiên của con trai, bà tưởng cậu xấu hổ, dừng bước lại, chậm rãi ngồi xuống hòn đó ven đường, "Con trai ngốc, có cái gì mà xấu hổ.
Làm cha mẹ mong muốn nhất chính là nhìn con mình thành gia lập nghiệp, mẹ đời này cũng không có khẩn cầu gì nhiều, chỉ cần con có thể hạnh phúc, vậy là đủ."
Tô Chính Lượng ngồi xuống, đèn đường màu vàng, chiếu vào khuôn mặt lạnh nhạt của cậu, mơ hồ mà rã rời, "Mẹ, nỗi khổ tâm của mẹ con đều hiểu, phận làm con con cũng chỉ mong mẹ cả đời bình an, mạnh khỏe."
"Cho nên mẹ mới nói, nên sớm ngày lập gia đình, sinh con đẻ cái, mẹ tất nhiên sẽ mạnh khỏe."
"Mẹ, con biết rồi, " Thanh âm Tô Chính Lượng nhẹ nhàng, như rơi vào biển rộng, lặng yên không tiếng động.
Tô mẫu nhắc đi nhắc lại chuyện của cậu, sau đó liền dời đề tài đến trên người Tô Chính Thanh, "Không biết chị con gần đây làm gì? Đoạn thời gian trước còn nó nói sẽ kết hôn, như thế nào đến giờ cũng không thèm nhắc lại?"
Tô Chính Lượng thấy mẹ nhắc tới chuyện của Tô Chính Thanh cùng Lâm Tích Lạc, trong lòng có chút lo lắng không yên, "Mẹ, chị cũng không còn là trẻ con, chuyện của mình chị ấy ắt hẳn đã có dự tính, nếu thực sự có chuyện, chị ấy tất sẽ nói cho mẹ biết, mẹ không cần lo lắng