☆ Chương 46: Sinh bệnh (1)
---------------------Editor: Mèo--------------
"Chẳng vì cái gì cả, chỉ là tôi không thích cô ấy nữa, thế thôi, " thanh âm đối phương bình tĩnh dị thường.
Tô Chính Lượng thật muốn đánh hắn một trận, cậu đối với người ở đầu dây bên kia giận tím mặt, "Anh sao có thể vô lí như vậy! Chẳng lẽ anh quên đã nói thế nào với tôi? Anh nói anh thích toàn bộ con người chị ấy, vì cái gì lại đột nhiên nói chia tay là chia tay? Lâm Tích Lạc, tôi hỏi anh, rốt cục anh đang nghĩ cái gì?"
"Nếu em gọi cho tôi chỉ vì việc này, tôi cúp máy..."
Tô Chính Lượng cuống quít kêu lên, "Từ từ!"
"Còn điều gì muốn nói?"
Tô Chính Lượng mở miệng, "Nếu anh rảnh, chúng ta tìm cơ hội nói chuyện."
"Tuần này tôi rất bận."
Tô Chính Lượng tức giận cắn chặt răng, "Lâm Tích Lạc, anh không cần được một tấc lại tiến một thước..."
Thanh âm đối phương có chút mất hứng, "Tô Chính Lượng, bây giờ là em tìm đến tôi, không nên hiểu nhầm."
Tô Chính Lượng tức giận nói, "Vậy khi nào anh rảnh?"
"Em cứ chờ đi, bao giờ rảnh tôi sẽ gọi cho em."
"Được, " không đợi đối phương mở miệng, Tô Chính Lượng nhanh chóng cúp điện thoại.
Tức giận đấm vào tường, Tô Chính Lượng oán hận, "Lâm Tích Lạc, tên hỗn đản vong ân phụ nghĩa nhà anh..."
Tô Chính Lượng vì không muốn cho mẹ lo lắng, nên không đem chuyện Tô Chính Thanh cùng Lâm Tích Lạc chia tay nói cho Tô mama.
Nhưng cùng bà nói chuyện hàng ngày với nhau, bà vẫn vô tình mà đề cập đến Lâm Tích Lạc, điều này khiến cho Tô Chính Lượng rất là đau đầu.
Dù sao giấy cũng không gói được lửa, coi như mình không nói, thời gian lâu mẹ nhất định sẽ nghi ngờ.
Xét thấy cảm xúc cùng tình trạng của Tô Chính Thanh hiện nay, Tô Chính Lượng cũng không muốn thương lượng với cô, nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt cũng chỉ có thể thương lượng vớ Du Thiếu Kỳ.
Vài ngày sau, Tô Chính Lượng cân nhắc kĩ lưỡng, đích thân đến nhà Du Thiếu Kỳ.
Du Thiếu Kỳ sau khi nghe xong cũng không kinh ngạc lắm, suy nghĩ một lúc, lạnh nhạt nói, "Nếu chuyện đã thành như vậy, em cùng đừng một mình đem Lâm Tích Lạc cùng cô ấy trói lại.
Lấy hiểu biết của anh với hắn, người như hắn một khi đã quyết định, thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Em với hắn lại còn quen biết từ trước, chắc hẳn em rõ tính hắn hơn anh."
Tô Chính Lượng đối với phản ứng của Du Thiếu Kỳ cảm thấy có chút kỳ quái, "Thiếu Kỳ, có phải anh sớm biết hắn sẽ cùng chị em chia tay phải không?"
Du Thiếu Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, "Anh đã sớm nói với em, Lâm Tích Lạc không phải thật tâm thích chị em, mà em cứ khắng khăng điều đó, mới biến chị em thành như bây giừo."
Tô Chính Lượng ảm đạm rũ mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Chị, thực xin lỗi, là em hại chị.
Người bạc tình bạc nghĩa như Lâm Tích Lạc tuyệt đối sẽ không bao giờ thực sự thích chị, trong mắt hắn, chỉ có quyền lực, tiền tài, còn tình yêu đối với hắn chỉ là mây bay? Sớm biết có hiện tại, em lẽ ra nên đem chuyện của hắn cùng em nói cho chị biết, tránh cho chị bị tổn thương..."
"Chính Lượng, em đang nói gì vậy?"
Tô Chính Lượng phục hồi lại tinh thần, thấy Du Thiếu Kỳ nhìn mình chằm chằm, vội che dấu, "Em có nói gì đâu, chỉ là có chút không thoải mái, Thiếu Kỳ, vậy ý của anh là em căn bản không cần phải gặp Lâm Tích Lạc?"
Du Thiếu Kỳ ánh mắt thâm thúy, "Đúng vậy, bởi vì hắn