Đêm trừ tịch - Đêm 30
Tô gia ngồi vây quanh bàn ăn, vừa ăn bữa cơm đoàn viên, vừa xem gala mừng xuân trên TV, mẹ con Tô gia ngồi tâm sự với nhau.
Tô mama gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong bát Tô Chính Lượng, "Tiểu Lượng, mau, ăn nhiều một chút."
"Cám ơn mẹ, " Tô Chính Lượng thấp giọng nói, đem thịt gà bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt.
Ăn xong, Tô Chính Lượng đẩy bát cơm ra, đứng dậy, "Mẹ, chị, con no rồi."
Tô mama nhìn thây trong bá, cơm còn rất nhiều, vội vàng đứng dậy kêu, "Tiểu Lượng, sao con ăn ít vậy..."
Tô Chính Thanh kéo kéo tay Tô mama, "Mẹ, để Tiểu Lượng đi, lát nữa mẹ nấu một ít bánh trôi nước, con mang cho em ấy, thuận tiện nói chuyện với em ấy."
Tô mama bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi."
Tô Chính Thanh uống canh gà, oán giận nói, "Mẹ, Tiểu Lượng mấy ngày nay, tinh thần không được tốt, mẹ xem em ấy gầy thành như vậy, con nhìn thôi cũng thấy xót rồi, mẹ sao còn..."
Tô mama bị con gái nói như vậy, nghẹn khuất trong lòng cũng dâng lên, "Mẹ sao lại không biết? Mẹ đây chẳng phải đang vì nó sao? Nếu mẹ đồng ý cho hai chúng nó cùng một chỗ, mới chính là hại nó.
Đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ, mẹ thà nhẫn tâm tách chúng nó ra, chính là không muốn nhìn thấy tình huống đau lòng sau này.
Em trai của con không có phản đối việc mẹ làm, nhưng giờ nó lại muốn đi Mỹ, hơn nữa cón đi mấy năm liền.
Con nói xem, này không phải là muốn đối nghịch với mẹ sao?"
Tô Chính Thanh thấy mẹ nổi giận, bật người an ủi, "Mẹ, con hiểu mẹ nghĩ gì, nhưng mẹ có từng nghĩ đến cảm thụ của Tiểu Lượng, tình cảm của em ấy dành cho Lâm Tích Lạc nhiều năm như vậy, sao có thể nói cắt đứt liền cắt đứt? Nó muốn đi Mỹ, cũng đã nói qua với con, nhưng lúc đó nó còn chưa quyết định, cho nên con mới không nói cho mẹ biết."
Tô mama rất lo lắng mà nhắc đi nhắc lại, "Mẹ biết trong lòng nó hết sức khổ tâm, nhưng mẹ cũng hết cách rồi.
Không biết trong đầu em trai con nó nghĩ cái gì nữa, nó nói nó muốn đi Mỹ ngay bây giờ, một mình ở nơi xa lạ, không ai quên biết, mẹ sao có thể yên tâm?"
Tô Chính Thanh dở khóc dở cười, "Mẹ, Tiểu Lượng đã lớn rồi, mẹ sao còn lo lắng quá như vậy? Chẳng lẽ mẹ sợ em ấy bị người khác bắt cóc sao?"
Tô mama lắc đầu, "Sao có thể."
Tô Chính Thanh tiếp tục nói, "Cho nên, nhìn bộ dạng khó chịu của nó bây giờ cũng khiến chúng ta khó chịu, không bằng để nó xuất ngoại giải sầu, đợi đến khi vết thương trong lòng nó liền lại thì quay về, đó cũng coi như là một biện pháp tốt."
Tô mama chậm rãi gật đầu, "Thanh Thanh, có lẽ con nói đúng."
Tô Chính Thanh bưng một bát bánh trôi nước đi vào phòng Tô Chính Lượng, thấy em trai đứng bên cửa sổ ngẩn người, "Tiểu Lượng, buổi tối em chưa ăn cái gì, qua đây, ăn một chút bánh trôi đi."
Tô Chính Lượng hơi hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy sự cô đơn, cậu vươn tay nhận lấy bát bánh trôi nóng hôi hổi, đờ đẫn mở miệng nói, "Chị, gần đây hắn ở đâu?"
Lông mày xinh đẹp của Tô Chính Thanh nhíu nhíu, "Tiểu Lượng, đừng nghĩ nữa, nhân lúc bánh trôi còn nóng mau ăn đi."
Tô Chính Lượng cái gì cũng không nói, múc một viên cho vào miệng cắn một miếng, mềm mềm, còn có vị ngọt, hồi ức trong lòng chầm rãi hiện lên trước mắt.
Năm hai đại học năm ấy, kỳ nghỉ đông đúng vào tết nguyên tiêu, đêm đó, cậu cùng Lâm Tích Lạc trốn ra ngoài chơi, đợi đến lúc quay về, kí túc xá đã đóng cửa.
Hai người đành phải chạy đến khách sạn cạnh trường ngủ qua đêm, sau đó, hai người làm chuyện nên làm.
Chuyện phát sinh đêm đó, kí ức đến nay vẫn còn mới mẻ, tuy rằng rất đau, nhưng cậu là vui vẻ chịu đựng.
Tô Chính Thanh nhìn thấy bộ dáng như đi vào cõi thần tiên của em trai, lo lắng hỏi han, "Tiểu Lượng, em làm sao vậy?"
Tô Chính Lượng lấy lại tinh thần miễn cưỡng cười cười, "Chị, em không sao, chị đi ra ngoài trước đi."
"Ừ, " Tô Chính Thanh có chút lo lắng, bất quá vẫn gật gật đầu đi ra ngoài.
Tô Chính Lượng buông bát, một lần nữa trở lại đứng cạnh