Lúc Khâu Ngôn Chí quay lại nhà trọ của Trương Dục Hiên, Trương Dục Hiên đang ôm gối ngồi ngẩn người trên ghế sofa.
Thấy Khâu Ngôn Chí trở lại, cậu ta chớp mắt, ló đầu ra ngoài ngó thử.
Cho đến khi nhìn thấy Khâu Ngôn Chí đóng cửa lại, cậu ta mới thôi không nhìn nữa: “Ngôn Ngôn… Trừng… Liễu Trừng không về à?”
Khâu Ngôn Chí ấn huyệt thái dương, mệt mỏi lắc đầu: “Không, tên kia chạy rồi.”
Vốn dĩ Trương Dục Hiên đang định hỏi gì đó, nhưng thấy trạng thái của Khâu Ngôn Chí thì không hỏi nữa, cậu ta đến trước máy lọc nước, pha cho Khâu Ngôn Chí một tách trà.
Trên chiếc bàn nhỏ trước máy lọc nước có đặt năm sáu cái lọ thủy tinh.
Trong đó có các loại trà xanh trà nhài.
Trông cũng bắt mắt, uống vào sẽ khiến người ta sảng khoái vui vẻ.
… Tất cả đều do Liễu Trừng làm.
Trương Dục Hiên mím chặt môi, đưa trà cho Khâu Ngôn Chí.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên Trương Dục Hiên hỏi: “Liễu Trừng có quay lại nữa không?”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Không biết.”
Trương Dục Hiên nhíu mày thật chặt: “Nhưng mà ví tiền và điện thoại của cậu ta đều để ở nhà, bên ngoài có thể có người của Diệp Hoành Viễn lùng bắt… Một mình cậu ta sao sống được?”
Khâu Ngôn Chí: “Con người Liễu trừng rất mưu mô, khỏi cần cậu lo cho cậu ta.”
Trương Dục Hiên không nói nữa, thật lâu sau cậu ta mới lên tiếng, giọng nặng nề và buồn man mác: “Ngôn Ngôn, tớ thực sự khó chịu.”
Khâu Ngôn Chí quay sang nhìn.
Hốc mắt Trương Dục Hiên phiếm hồng, nước mắt sắp rơi xuống: “Ngôn Ngôn, tớ không biết chuyện gì đang xảy ra… Liễu Trừng muốn ở lại nên bỏ thuốc tớ… Nhưng giờ người đã đi rồi, tớ lại rất khó chịu.”
Trương Dục Hiên hít mũi rồi nói: “Ngôn Ngôn, sao tớ lại khó chịu thế nhỉ?”
Khâu Ngôn Chí nhìn Trương Dục Nhiên, sững sờ một lúc lâu.
Nhưng cậu chẳng nói câu nào, chỉ vươn tay vuốt tóc Trương Dục Hiên.
Hai người cứ thế lẳng lặng ngồi một hồi lâu.
Cho đến khi Trương Dục Hiên bỗng nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi Ngôn Ngôn, đêm qua cậu cũng bị bỏ thuốc, vẫn ổn chứ?”
Khâu Ngôn Chí đáp: “Chả sao hết, tớ ngâm mình trong bồn tắm nửa tiếng.”
Trương Dục Hiên khẽ gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Khâu Ngôn Chí đứng dậy, cầm chổi bắt đầu quét dọn.
… Vừa rồi lúc cậu đuổi theo Liễu Trừng, Liễu Trừng đã bày một mớ hỗn độn trên sàn để cản cậu, đẩy cái bình lớn trong hành lang xuống sàn, mảnh gốm rơi đầy đất.
Khâu Ngôn Chí vừa quét dọn sạch sẽ, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên.
Khâu Ngôn Chí ngó quanh, nhìn thấy điện thoại di động của mình trên bàn trà.
Trương Dục Hiên cầm điện thoại lên đưa cho cậu: “Hình như tối qua cậu để quên ví và điện thoại trong phòng riêng, Liễu Trừng mang về giúp cậu đó.”
Khâu Ngôn Chí nhận điện thoại, đầu bên kia là một giọng nam xa lạ: “Cậu Khâu ạ? Tôi đến từ công ty chuyển nhà Sạch Sẽ, tôi đã chuyển đồ đạc của cậu ra khỏi nhà anh Hạ, bây giờ chúng tôi đang đứng trước cổng trường cậu, xin hỏi số phòng ký túc của cậu là bao nhiêu?”
Lúc này Khâu Ngôn Chí mới nhớ ra hôm nay là ngày phải dọn đi.
Khâu Ngôn Chí vội nói với người ở đầu dây bên kia: “Anh chờ tôi một lát, tôi tới ngay đây.”
Khâu Ngôn Chí cúp điện thoại nói với Trương Dục Hiên: “Tớ sắp chuyển đồ qua đây, tớ sẽ quay lại ngay.”
Dứt lời cậu khoác thêm áo khoác, cầm ví và điện thoại chạy ra cổng trường.
Lúc Khâu Ngôn Chí đến, nhân viên công ty chuyển nhà nhiệt tình chào hỏi: “Cậu Khâu phải không? Thực ra cậu không cần tới đây, cậu chỉ cần nói qua điện thoại cho tôi biết cậu ở phòng ký túc nào, chúng tôi sẽ nhanh chóng chuyển đồ đến đó cho cậu.”
“Không chuyển vào ký túc xá, chuyển đến nhà trọ bên kia đường.”
“Nhưng anh Hạ đã dặn chúng tôi…”
Khâu Ngôn Chí lấy mấy tờ tiền mặt từ trong ví ra, đưa cho họ mỗi người hai tờ rồi bảo: “Ngại quá, làm phiền các anh rồi, đừng nói với anh Hạ là chuyển đồ đến nhà trọ được không?”
“Được được…”
Ngay khi Khâu Ngôn Chí chuẩn bị quay người rời đi, một giọng nói đột nhiên gọi cậu lại.
“Khâu Ngôn Chí!”
Triệu Duệ gọi cậu, sau đó hưng phấn kéo Diệp Minh Húc đi về phía cậu.
Khâu Ngôn Chí nhìn Diệp Minh Húc đã lâu không gặp đang đứng bên cạnh, có vẻ hơi xấu hổ.
Diệp Minh Húc liếc cậu một cái, nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía xa.
Triệu Duệ lại gần nói nhỏ: “Khâu Ngôn Chí, nghe nói cậu chia tay với tổng giám đốc Hạ rồi, còn từ chức nữa?”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt: “Tin tức của cậu nhanh nhạy ghê.”
“Chứ còn gì nữa.” Triệu Duệ lắc đầu, “Cả công ty đồn ầm lên rồi… Mà sao hai người chia tay thế?”
Khâu Ngôn Chí nhún vai, bất lực thở dài: “Chia tay cần gì lý do, người lớn cả rồi, đến với nhau thì cũng có lúc chia tay chứ sao.”
Triệu Duệ: “Nếu đến với nhau rồi cũng có lúc chia tay, sao tôi lại thấy hai người chia tay không vui lắm nhỉ? Tối qua có người đến văn phòng của tổng giám đốc Hạ, còn thấy tổng giám đốc Hạ ném hết mấy lọ kẹo để lại cho cậu vào thùng rác.”
Khâu Ngôn Chí thoáng sửng sốt, cậu cười nói: “Thế không tốt à? Cắt đứt rất sạch sẽ.”
Triệu Duệ còn muốn hỏi gì đó, lại bị bạn gái cách đó không xa gọi tới: “Các anh em, mấy cậu nói chuyện đi, Tiểu Trân gọi tôi rồi.”
Nói chuyện?
Khâu Ngôn Chí thực sự không biết nên nói gì với Diệp Minh Húc. Nhưng cậu muốn tấn công người ta thì phải làm điều gì đó, thế là cậu ngẩng đầu lên nhìn Diệp Minh Húc, mỉm cười hiền lành: “Minh Húc, dạo này thế nào? Còn bận công việc câu lạc bộ không?”
“Không bận.” Diệp Minh Húc đáp.
Khâu Ngôn Chí đang định tiếp tục nói gì đó, bỗng cậu nhìn thấy sợi dây buộc tóc màu đen trên cổ tay Diệp Minh Húc.
Khâu Ngôn Chí nhướng mày hỏi: “Có bạn gái rồi hả?”
Diệp Minh Húc nhìn sang theo tầm mắt Khâu Ngôn Chí, sau đó kéo sợi dây buộc tóc trên cổ tay mình rồi nói: “Không, tự tôi mang.”
Diệp Minh Húc dừng một lúc rồi nói tiếp: “… Vì cố tình để anh thấy.”
Khâu Ngôn Chí hơi sững sờ.
Tình huống gì vậy?
Cậu cho rằng tình cảm của Diệp Minh Húc dành cho cậu đã sắp rơi xuống đáy, sao có vẻ như cậu ta vẫn rất quan tâm đến cậu thế nhỉ? Lẽ nào cậu vẫn rất có hy vọng tấn công Diệp Minh Húc?
Ít nhất là có xác suất thành công 10%?
Bỗng nhiên Diệp Minh Húc lại nói: “Nhưng Khâu Ngôn Chí này, đêm qua tôi thấy anh, không, nói đúng hơn là các anh. Tôi thấy các anh đi ra từ quán bar, sau đó vào khách sạn.”
Diệp Minh Húc dừng lại một lúc, giọng mỉa mai: “Vừa đi vừa hôn.”
Khâu Ngôn Chí: …
Gòi xong.
Cậu lại tận mắt chứng kiến xác suất thành công 10% tan thành cặn bã ngay trước mặt.
Diệp Minh Húc vò dây buộc tóc màu đen trong lòng bàn tay, ném vào thùng rác cách đó không xa.
“Khâu Ngôn Chí, chúc anh và Hạ Châu trăm năm hạnh phúc.”
Khâu Ngôn Chí kiềm chế câu cảm ơn suýt thốt ra, nói lời tạm biệt.
Haiz.
Buồn ơi là sầu!
Khâu Ngôn Chí vừa đi về phía nhà trọ, vừa lắc đầu thở dài.
Đúng lúc này, Hạ Châu gửi một tin nhắn.
“Mọi thứ chuyển đến ký túc chưa?”
Khâu Ngôn Chí nhìn các công nhân đang chuyển đồ vào căn hộ của mình, gửi tin nhắn trả lời: “Chuyển đến rồi.”
Hạ Châu: “Ở chung với Diệp Minh Húc thế nào?”
Khâu Ngôn Chí nghĩ đến đây lại tức giận.
Đang định hằn học hỏi lại ‘Ở chung hòa hợp mới là lạ, anh nói xem, anh đưa tôi đến khách sạn thì cứ đưa đi, mắc gì anh hôn tôi vậy?’
… Cậu hoàn toàn không biết đêm qua ai hôn trước.
Nhưng may là Khâu Ngôn Chí không gửi câu này.
Cậu vẫn phải đối mặt, dù biết chuyện xảy ra ngày hôm qua hoàn toàn là lỗi của mình khi sơ ý dính bẫy.
Nhưng cậu lại không muốn nói thật cho Hạ Châu biết rằng độ khó tấn công Diệp Minh Húc đã xuống mức địa ngục.
Tỉ lệ thất bại cao cỡ 100%.
Khâu Ngôn Chí thực sự ngại khi dập tắt lòng nhiệt tình muốn tiễn cậu ra khỏi trò chơi của Hạ Châu, thế là cậu đã bịa một lời nói dối nhỏ, không ảnh hưởng đến tình hình chung.
Khâu Ngôn Chí: “Quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Khâu Ngôn Chí lại thấy câu này thật khô khan.
Trông vừa giả vừa không chắc chắn.
Vì vậy cậu sửa lời một chút: “Diệp Minh Húc còn bảo tối nay muốn mời tôi ăn cơm.”
Bên kia im lặng một lúc rồi gửi hai chữ.
“Cố lên.”
Câu “Cố lên” như cổ vũ Khâu Ngôn Chí, khiến cậu chỉ muốn chạy đến quán ăn chụp một loạt ảnh rồi gửi hết cho Hạ Châu, cho hắn thấy: Anh xem, em đã làm tốt thế nào!
Khâu Ngôn Chí cảm giác hơi là lạ.
Hễ nói chuyện phiếm với Hạ Châu thì tâm trạng của cậu trở nên rất tốt.
Mặc dù nội dung trò chuyện của họ cũng không hài hòa đến thế.
Công nhân chuyển nhà vẫn chưa chuyển xong đồ, Khâu Ngôn Chí đã đến nhà Trương Dục Hiên trước.
Khâu Ngôn Chí nằm trên ghế sofa nhà Trương Dục Hiên, cầm bắp rang vừa ăn vừa tiếp tục trò chuyện với Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí: “Hạ Châu, hôm nay em phát hiện một chuyện kỳ lạ.”
Hạ Châu: “Nói đi.”
Khâu Ngôn Chí: “Anh còn nhớ Liễu Trừng không? Cái tên bỏ thuốc Trương Dục Hiên hôm qua đó, cậu ta cũng từng xuất hiện mấy lần trong ván trước.”
Hạ Châu: “Nhớ rồi, mà sao?”
Khâu Ngôn Chí trở mình ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm túc gõ chữ: “Cậu ta nhớ những chuyện đã xảy ra trong ván game trước, hôm nay lúc cãi nhau với em, cậu ta vô tình lỡ lời.”
Hạ Châu im lặng một lúc.
Khâu Ngôn Chí cho rằng hắn đang gửi một tin nhắn dài, nhìn chăm chú không chớp mắt vào màn hình điện thoại di động, tay vói lấy một quả cherry khá trong đĩa.
Nhưng một giây sau, Hạ Châu đã gọi điện thoại tới.
Khâu Ngôn Chí vội vàng ném trái cherry vào đĩa, sau đó đứng dậy trả lời điện thoại: “Hạ Châu?”
Hạ Châu: “Cậu ta nói gì?”
Khâu Ngôn Chí xoa mũi, nói: “Cậu ta chỉ ra trong ván trước, em và anh kết hôn cũng là do em dùng thủ đoạn bỏ thuốc hèn hạ để ép anh.”
Giọng Hạ Châu rất nghiêm trọng: “Sau đó thì sao, em có hỏi cậu ta tại sao không?”
Khâu Ngôn Chí đáp: “Cậu ta nói xong câu đó thì biểu cảm trở nên rất kỳ lạ, thậm chí còn nói dối là mình lú quá, muốn che giấu quá khứ. Lúc
đó em ấm đầu nên hỏi thẳng cậu ta là sao cậu biết, rồi cậu ta hoảng sợ bỏ chạy luôn.”
“Liễu Trừng chạy đi từ đâu?”
“Từ nhà trọ của Trương Dục Hiên, khoảng 7 giờ 30.”
“Cậu ta mặc quần áo gì? Số điện thoại là bao nhiêu?”
“Liễu Trừng mặc áo sơ mi xanh lam và quần màu đen lúc chạy đi. Nhưng lúc cậu ta chạy rất vội nên không mang theo ví và điện thoại, số điện thoại là 35715482359.”
Có tiếng gõ bàn phím vang lên bên kia điện thoại, sau đó Hạ Châu nói: “Khắp nơi trong thành phố đều có camera giám sát, tìm được Liễu Trừng chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa tôi sẽ liên hệ với đội chuyên nghiệp để tìm Liễu Trừng, em không cần lo lắng.”
“Ừm.” Khâu Ngôn Chí khẽ gật đầu, “Lát nữa em sẽ gọi điện nhờ bố em tìm giúp xem sao.”
Khâu Ngôn Chí nghĩ lại rồi nói tiếp: “Còn một chuyện em quên nói, người của Diệp Hoành Viễn vẫn đang truy bắt cậu ta bên ngoài, vì vậy có thể hành tung của cậu ta sẽ càng được che giấu hơn.”
“Sao Diệp Hoành Viễn lại muốn bắt cậu ta?”
Khâu Ngôn Chí nằm xuống ghế sofa một lần nữa, giải thích chi tiết về tình sử phức tạp của Liễu Trừng cho Hạ Châu, thậm chí còn nói với Hạ Châu về tất cả điểm khác biệt giữa ván trước và ván này.
Hạ Châu nghe xong im lặng một lúc lâu.
Hạ Châu không biết nhiều về họ.
Hắn chỉ quen biết Diệp Hoành Viễn sơ sơ, nhưng chỉ là quan hệ làm ăn mới hợp tác hai lần.
Nhưng hắn không ngờ Diệp Hoành Viễn lại vướng vào mạng lưới quan hệ tình cảm phức tạp như vậy, chỉ vì bắt người trả thù mà không ngại vi phạm pháp luật.
Nhưng Liễu Trừng còn kỳ lạ hơn.
Cậu ta không một xu dính túi và có nguy cơ bị bắt bất cứ lúc nào, nhưng vẫn muốn trốn tránh Khâu Ngôn Chí.
Nếu cậu ta chỉ giữ lại ký ức trong ván trước thì hoàn toàn không có lý do gì để chạy trốn vội vàng như thế.
Rõ ràng Liễu Trừng đã biết gì đó.
Vì vậy nhất định phải tìm được Liễu Trừng.
Hạ Châu im lặng một lúc, bỗng nhiên hỏi tiếp: “Liễu Trừng cũng là kiểu bug như tôi à?”
Khâu Ngôn Chí nhấn mạnh: “Không nhé, anh giỏi hơn cậu ta nhiều, có lẽ anh là bug mạnh nhất trong toàn bộ trò chơi đó!”
Hạ Châu cười: “Em đang mỉa tôi đấy à?”
Khâu Ngôn Chí bỏ một viên bắp rang vào miệng: “Em đang khen anh mà.”
“Vậy thì anh nên tự hào nhỉ?”
“Sao lại không? Lúc trò chơi sụp đổ, anh là người có thể giúp em nhìn toàn cảnh thế giới mà. Với lại…” Khâu Ngôn Chí dừng một lúc, cười cong mắt, “Có lẽ anh là bug cuối cùng và duy nhất trên thế giới có thể khiến người chơi chủ động chia sẻ các bug khác với mình.”
“Tôi rất vinh dự.”
Giọng nói của người đàn ông đầy từ tính, mang theo ý cười trầm thấp, gần như khiến vành tai người nghe điện thoại nóng lên.
Trương Dục Hiên vừa bước ra từ phòng ngủ thì thấy Khâu Ngôn Chí cúp máy, sau đó nằm trên sofa ngẩn người nhìn màn hình tối thui.
Cậu ta rót cốc nước cho mình, giọng điệu ai oán: “Khâu Ngôn Chí, cậu có thể đừng nấu cháo điện thoại với người yêu bé nhỏ trong căn nhà của một người đáng thương vừa mất đàn anh, vừa mất bạn cùng nhà như tớ không?”
Khâu Ngôn Chí cãi: “Người yêu bé nhỏ gì, tớ và Hạ Châu chia tay hẳn rồi, bây giờ bọn tớ nói chuyện nghiêm túc, là quan hệ hợp tác đứng đắn!”
Trương Dục Hiên lườm cậu một cái, bĩu môi xoay người rời đi.
Sao Ngôn Ngôn còn thích nói dối hơn Trừng Trừng vậy?
Cái mỏ cười muốn toét đến tận mang tai mà còn bảo không yêu đương!
Khâu Ngôn Chí nói dứt câu với Trương Dục Hiên, lập tức gọi điện thoại cho bố, nhờ ông tìm giúp Liễu Trừng, cậu không nói nguyên nhân mà chỉ bảo việc rất gấp, bố cũng không hỏi đã dứt khoát đồng ý.
Sau đó Khâu Ngôn Chí lại gọi cho bên quản lý tòa nhà, khai man rằng Liễu Trừng là kẻ trộm đã trộm đồ nhà mình và tẩu thoát, yêu cầu bên quản lý đưa video giám sát cho cậu xem.
Nhân viên quản lý nghe máy nói phải báo lại, chậm chất ngày mai sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn.
Khâu Ngôn Chí nằm trên ghế sofa, lòng thầm nghĩ còn có cách gì khác không.
Báo cảnh sát thì thôi.
Đầu tiên là không có lý do chính đáng để báo cảnh sát, tiếp theo là hệ thống cảnh sát trong trò chơi này hoàn toàn chỉ là vật trang trí.
Nhưng không biết họ tìm thế này thì phải tới bao giờ.
Đúng lúc này, Khâu Ngôn Chí lại nhận được một tin nhắn.
Hạ Châu: “Chúc hẹn hò thuận lợi.”
Hẹn hò? Hẹn hò gì?
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một lúc mới kịp ngộ ra.
Cậu lừa Hạ Châu là buổi tối đi ăn với Diệp Minh Húc.
Khâu Ngôn Chí cắn răng, gửi một tin nhắn cho Hạ Châu: “Cảm ơn.”
Lẽ ra Khâu Ngôn Chí nên hiểu từ lâu rằng không nên thốt ra một vài lời nói dối, nếu không quả cầu tuyết càng lăn sẽ càng bự.
Như việc Khâu Ngôn Chí lừa Hạ Châu là đi ăn với Diệp Minh Húc.
Cậu phải tiếp tục nói dối Hạ Châu là cơm nước xong còn phải đi xem phim với Diệp Minh Húc.
Để lời nói dối trở nên chân thực hơn, cậu đã tìm mấy bộ phim hiện có trên thị trường, chọn bừa một bộ rồi nói tên bộ phim với Hạ Châu.
Hạ Châu: “Bộ phim này hả, sau khi xem xong hai người có thể cho tôi đánh giá không? Đây là bộ phim do công ty chúng tôi đầu tư.”
Khâu Ngôn Chí: “… Ok.”
Thế là Khâu Ngôn Chí rưng rưng mua hai vé xem phim, gửi ảnh vé xem phim cho Hạ Châu, sau đó một mình mua một thùng bắp rang cực lớn, một mình chiếm hai chỗ ngồi, run rẩy xem bộ phim kinh dị mà cậu chưa bao giờ dám đi xem.
Má ơi! Đáng sợ quá đi mất!!!
Màn hình điện thoại của Khâu Ngôn Chí rung lên, Khâu Ngôn Chí hoảng sợ suýt thì nhảy dựng lên, cậu run rẩy mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của Hạ Châu: “Phim hay không?”
Khâu Ngôn Chí: “Hơi đáng sợ.”
Hạ Châu: “Đáng sợ thì chui vào lồng ngực đàn em của em đi.”
Khâu Ngôn Chí: “Chui rồi nè ^_^”
Khâu Ngôn Chí đặt điện thoại di động xuống, vừa ngẩng đầu lên thì tình cờ nhìn thấy trên màn hình chiếu phim, một người phụ nữ mặc áo đỏ với khuôn mặt máu thịt be bét thình lình lao về phía cậu!
Khâu Ngôn Chí hoảng sợ hét toáng lên, bắp rang trong tay văng tung tóe hơn nửa hộp, trong lúc hoảng sợ, không biết cậu đã nắm được thứ gì mà giữ chặt trong tay.
Đến khi cậu bình tĩnh mới phản ứng được, hình như thứ cậu cầm là bàn tay của người đàn ông bên cạnh.
Khâu Ngôn Chí ngượng ngùng buông ra, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Khâu Ngôn Chí đang định quay lại xem phim tiếp, bỗng nhiên bị ai đó kéo cánh tay ghì cả người vào lòng, bàn tay rộng đặt sau gáy cậu, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên trên đầu cậu.
“Đừng nhìn.”
Cùng lúc đó, tiếng hét chói tai liên tục phát ra từ rạp chiếu phim.
Vòng tay kia quen thuộc mà ấm áp, mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng dễ ngửi.
Khâu Ngôn Chí ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Ánh sáng mờ mờ chiếu trên màn hình lớn.
Cậu nhìn thấy Hạ Châu cười cong mắt, nói: “Khâu Ngôn Chí, đàn em của em đâu?”