Lúc Khâu Ngôn Chí về đến nhà mới 6 giờ sáng.
Cậu vừa duỗi tay chuẩn bị nhập mật mã, còn chưa nhập xong, cửa đã mở ra từ bên trong. Hạ Châu quần áo chỉnh tề đứng bên trong cửa giống như đã canh sẵn thời gian đợi cậu về vậy.
Khoảnh khắc Khâu Ngôn Chí nhìn thấy Hạ Châu, cậu lập tức buông lỏng tay cầm va li, giang hai tay ra bổ nhào vào lòng hắn.
Hạ Châu cũng giang tay ôm lấy cậu, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Em mệt lắm không?”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu theo bản năng, nhưng lắc hai cái xong lại gật gù.
Hạ Châu nói: “Em muốn ngủ một giấc không?”
“Muốn ạ.” Khâu Ngôn Chí dụi đầu vào ngực Hạ Châu, giọng khàn khàn: “Trên máy bay em ngủ không được.”
Một tay Hạ Châu ôm lấy Khâu Ngôn Chí, tay kia nhấc vali rồi đóng cửa lại. Sau đó hắn dắt Khâu Ngôn Chí vào phòng ngủ. Khâu Ngôn Chí nhìn giường đệm mềm mại, cơn buồn ngủ lập tức ập tới, cậu nhanh nhẹn cởi áo khoác nằm xuống.
Hạ Châu thấy trong phòng hơi sáng quá nên đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa dày. Lúc hắn sắp đi thì bị Khâu Ngôn Chí túm chặt tay: “Hạ Châu, anh ngủ với em được không?”
Hạ Châu nhìn khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi của Khâu Ngôn Chí, nhẹ giọng nói được rồi chui vào chăn của cậu. Khâu Ngôn Chí cuối cùng cũng thấy hơi yên tâm mà nhắm nghiền mắt, vùi đầu trong lòng Hạ Châu ngủ thiếp đi.
Hạ Châu cảm thấy mình đang cố ý tránh việc phải nhắc đến Tần Hạ.
Hạ Châu biết giữa Khâu Ngôn Chí và Tần Hạ đã xảy ra một cuộc cãi vã, hắn không hỏi vì sao bọn họ lại cãi nhau. Nhưng thật ra dựa trên những gì hắn nghe được qua cuộc gọi video với Khâu Ngôn Chí, không khó để đoán bọn họ cãi nhau vì mình.
Hắn bình tĩnh suy nghĩ: Có lẽ sự tồn tại của hàng fake là mình đã khiến Tần Hạ để ý.
Hạ Châu lẳng lặng nhìn Khâu Ngôn Chí, sau đó chậm rãi vươn tay gạt tóc mái trên trán cậu. Đầu ngón tay Hạ Châu trượt theo trán của Khâu Ngôn Chí đi xuống rồi dừng lại trên má cậu, nhéo mấy cái cho hả giận nhưng vô cùng nhẹ nhàng.
Khâu Ngôn Chí thức dậy đã là buổi chiều.
Cậu xoa cái bụng đói mốc meo, lết ra phòng ngủ thì thấy Hạ Châu đang nấu cơm.
“Dù sao anh cũng phải học thử.” Hạ Châu cầm cái muôi nói.
Khâu Ngôn Chí mới dòm đã thấy trong nồi cháy đen, hỏi nhỏ: “Vậy anh tới đâu rồi?”
Hạ Châu im lặng tắt bếp rồi đổ mấy thứ trong nồi vào thùng rác: “Khâu Ngôn Chí, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Khâu Ngôn Chí nghiêng người dựa vào khung cửa, khoanh tay: “Anh có tiền không?”
Hạ Châu: “Em tra tài khoản của em đi.”
Khâu Ngôn Chí nghi ngờ nhìn hắn, sau đó lôi di động ra xem số dư tài khoản của mình.
Thấy con số tăng vọt trên đó, Khâu Ngôn Chí hơi bất ngờ: “Hạ Châu, chuyện gì đây anh?”
“Em quên rồi hả? Anh hay chơi cổ phiếu.” Hạ Châu cười nói: “Chừng đó tiền đủ mời em đi ăn không?”
“Đủ rồi.” Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt.
Từ sau khi đón Hạ Châu vào nhà, Khâu Ngôn Chí đã dùng chung ngân hàng điện tử với hắn. Cậu thật sự không ngờ Hạ Châu ngồi trong nhà cũng có thể kiếm tiền cho cậu.
Quả nhiên thiết lập hình tượng sếp tổng trong game không thể thay đổi. Khâu Ngôn Chí thay đồ rất nhanh để cùng ra ngoài với Hạ Châu.
“Em muốn ăn gì nào?” Hạ Châu hỏi.
Khâu Ngôn Chí nghiêm túc suy xét trong chốc lát, nói: “Em muốn tôm lớn, phải là phần cao cấp kiểu 598 ấy.”
Hạ Châu cong mắt cười: “Được.”
Khâu Ngôn Chí ăn hơi no, nắm tay Hạ Châu tản bộ trên đường. Đang đi thì cậu chợt thấy đồn công an ở bên đường. Khâu Ngôn Chí sực nhớ mình từng nói, đợi khi chân Hạ Châu lành sẽ đến đồn công an xử lý chứng minh nhân dân cho hắn.
Bước chân cậu khựng lại.
Hạ Châu cũng dừng theo: “Sao vậy em?”
Khâu Ngôn Chí mím môi, hơi rầu rĩ nói: “Hạ Châu, hình như em không có cách nào giúp anh làm chứng minh nhân dân được.”
Khuôn mặt của Hạ Châu giống Tần Hạ y như đúc, hắn đã biết sự tồn tại của Hạ Châu.
Dường như Hạ Châu cũng ý thức được điểm này, hắn siết tay Khâu Ngôn Chí chặt hơn, dịu dàng nói: “Không sao hết.”
Khâu Ngôn Chí gục đầu xuống, ủ rũ không vui.
Đúng lúc này, trong bụi cỏ bỗng loáng thoáng một tiếng kêu yếu ớt.
Khâu Ngôn Chí quay đầu theo bản năng, phát hiện trên gạch còn dính vết máu loang lổ.
Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu cùng nhau tới gần bụi cỏ xem thử, tìm được một bé mèo bị thương ở chân sau.
Đó là một bé mèo mướp trông rất ngoan, nó đang lê cái chân bị thương, cuộn mình trong bụi cỏ, tiếng kêu yếu ớt như sắp không xong.
Hạ Châu vội vàng bước qua ôm mèo nhỏ lên. Khâu Ngôn Chí cau mày, gọi điện thoại cho Lâm Khang Ninh.
Gần đây có một trạm cứu hộ động vật, trong đó có hệ thống chăm sóc và chữa bệnh tương đối hoàn thiện. Lâm Khang Ninh thường đến đó làm tình nguyện viên mỗi khi rảnh.
Lâm Khang Ninh bắt máy rất nhanh, báo địa chỉ cụ thể của trạm cứu hộ cho bọn họ.
Trạm cứu hộ quả nhiên rất gần, cách chỗ này chỉ 500m. Hạ Châu cẩn thận ôm bé mèo kia vào lồng ngực, đi theo Khâu Ngôn Chí. Quy mô của trạm cứu hộ nhỏ hơn cậu nghĩ nhưng bác sĩ vô cùng chuyên nghiệp và nghiêm túc.
Đặc biệt là Lâm Khang Ninh đã gọi báo dùm Khâu Ngôn Chí trước nên vừa tới nơi, bé mèo đã được bế vào phòng phẫu thuật. Nhìn bác sĩ thành thạo xử lý miệng vết thương cho mèo con, Khâu Ngôn Chí thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, di động của cậu bỗng đổ chuông.
Khâu Ngôn Chí liếc nhìn mèo con đang trên bàn phẫu thuật, sau đó ra hành lang nhận điện thoại.
Người gọi là thư ký của Tần Hạ: “Cậu Khâu, sao hôm qua tôi gọi cậu không được vậy?”
Khâu Ngôn Chí nói: “Vì lúc đó tôi đang trên máy bay.”
Thư ký kinh ngạc: “Cậu về nước rồi à?”
Khâu Ngôn Chí: “Vâng.”
Thư ký: “Cậu Khâu này, công việc còn chưa xong sao cậu tự ý bỏ về vậy? Cậu có biết hành động đó rất vô trách nhiệm không?”
Thư ký hít sâu, dường như muốn để giọng mình bình tĩnh hơn: “Xin hỏi! Cậu có lý do đặc biệt gì mà bỏ về giữa chừng vậy?”
“Xin lỗi.” Khâu Ngôn Chí nói: “Vì lý do cá nhân nên tôi không thể tiết lộ. Tôi sẽ trả lại tiền lương bao gồm chi phí vé máy bay và khách sạn, tôi sẽ chuyển đến tài khoản của anh.”
“Thôi được.” Thư ký nói: “Bất kể nguyên nhân gì khiến cậu phải về nước gấp, nhưng hy vọng lần sau cậu có chịu trách nhiệm với công việc hơn, đừng có sốc nổi như vậy nữa.”
Khâu Ngôn Chí trầm mặc một chút, sau đó hỏi: “Xin hỏi, dự án thu mua lần này của quý công ty vẫn thuận lợi chứ?”
Thư ký: “Chuyện này không cần cậu Khâu quan tâm. Chúng tôi đã tìm được người phiên dịch thích hợp tại địa phương. Dự án thu mua rất suôn sẻ, không chỉ thế, các yêu cầu khác của sếp Hạ đều được công ty đối tác đồng ý. Hôm nay các kỹ thuật viên nồng cốt trong dự án sẽ
về nước chung với chúng tôi. Sếp Hạ yêu cầu họ xoá hết dữ liệu của game kia trong vòng một tuần. Nếu cậu Khâu rảnh rỗi quan tâm tiến trình dự án công ty chúng tôi, chi bằng hãy nâng cao tính chuyên nghiệp trong công việc của mình trước.”
Nói xong, thư ký lập tức cúp điện thoại.
Tần Hạ sẽ yêu cầu họ dọn dẹp dữ liệu game trong vòng một tuần.
Khâu Ngôn Chí siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay.
… Cậu phải làm gì đó.
Hàm răng của Khâu Ngôn Chí vô thức gặm cắn phần thịt non bên trong môi, lực mạnh đến mức như muốn cắn nát nó ra.
Lúc Khâu Ngôn Chí trở lại phòng phẫu thuật, mèo con đã phẫu thuật thành công. Nó thu mình có chút xíu trên bàn mổ, vết thương ở chân sau đã được băng bó rất kỹ, mắt nó nhắm chặt, có vẻ đã ngủ rồi.
Lâm Khang Ninh giải thích: “Vừa dùng ít thuốc mê cho nó, có lẽ lát nữa mới tỉnh.” Khâu Ngôn Chí gật đầu.
Lâm Khang Ninh và bác sĩ ra ngoài rửa tay trước. Hạ Châu đứng cạnh nhẹ nhàng vuốt đầu mèo con.
“Anh thích nó hả?” Khâu Ngôn Chí nói: “Chắc là mèo hoang không chủ, để nó trạm cứu trợ này cũng được, hoặc chúng ta có thể mang về nuôi.”
Hạ Châu trầm mặc một chút, duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai mèo con rồi nói: “Để nó ở đây đi.”
Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu ra về, Lâm Khang Ninh và một bác sĩ khác cùng nhau vệ sinh dụng cụ ở phòng phẫu thuật.
“Khang Ninh, cậu có thấy thuốc mê tôi để ở đây không?”
“Không thấy, sao thế?”
“Lạ nhỉ, tôi nhớ rõ ràng mình để nó ở đây… Hầy, lớn tuổi rồi nên đầu óc lơ tơ mơ…”
Ngày hôm sau, Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu lại cùng đến trạm cứu trợ thăm mèo con. Mèo con đã khoẻ hơn nhưng dáng vẻ vẫn ngoan ngoãn như cũ.
Hình như nó còn nhớ Hạ Châu, khi Hạ Châu duỗi tay vuốt ve nó, mèo con còn thè lưỡi liếm liếm ngón tay Hạ Châu.
“Nó chưa có tên.” Lâm Khang Ninh cầm thức ăn cho mèo, mỉm cười đi đến: “Ở đây có quá nhiều động vật nhỏ, chúng tôi không đặt hết được. Các cậu có muốn đặt cho nó cái tên không?” Hạ Châu đón lấy thức ăn cho mèo trong tay Lâm Khang Ninh, sau đó nhón một ít vào lòng bàn tay, đút cho mèo con ăn.
Mèo con ngoan ngoãn cúi đầu, liếm từng chút thức ăn trong tay Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí thấy Hạ Châu vô cùng thích nó, bèn hỏi: “Hạ Châu, anh thấy nên gọi nó là gì?”
Hạ Châu dùng một tay khác sờ lông trên thân mèo con rồi nói: “Gọi là Cửu Cửu đi.”
“Vĩnh cửu à?” Khâu Ngôn Chí suy nghĩ rồi nói: “Nghe hay lắm!”
Lúc sắp về, Khâu Ngôn Chí lại hỏi Hạ Châu có muốn mang Cửu Cửu về nhà nuôi không nhưng Hạ Châu vẫn từ chối.
“Sao vậy?” Khâu Ngôn Chí không hiểu lắm: “Anh thích nó lắm mà?”
Hạ Châu cụp mắt, rửa tay sạch sẽ dưới vòi nước rồi cầm khăn giấy lên lau: “Anh sợ anh không nuôi nó lâu được.”
Hạ Châu nói quá nhỏ, Khâu Ngôn Chí không nghe rõ, chỉ nghe được một câu không nuôi được hay gì đó, đang chuẩn bị mở miệng thì bị Hạ Châu ngắt lời: “Hôm nay em muốn ăn ở đâu?”
Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu về đến nhà, cậu lập tức vào phòng sách.
“Hạ Châu, anh nghỉ ngơi trước đi. Em làm việc xong rồi nghỉ sau.”
“Em đừng thức khuya quá.” Hạ Châu dặn dò.
Khâu Ngôn Chí cười nói: “Ừm, em biết mà, em sẽ xong sớm thôi.”
Khâu Ngôn Chí vừa vào phòng sách thì đóng cửa lại, nét tươi cười trên mặt dần dần phai nhạt.
Cậu móc điện thoại, gửi tin nhắn đến một dãy số.
“Tần Hạ, gặp mặt được không?”
Người bên kia dường như cố ý muốn bào mòn sự kiên nhẫn của cậu, năm phút trôi qua mới chậm chạp trả lời.
“Cậu nghĩ thông rồi à?”
Khâu Ngôn Chí: “Tôi nghĩ thông rồi.”
Hẹn xong thời gian địa điểm, bên kia gửi qua đoạn tin nhắn thoại với giọng điệu mập mờ không rõ.
Khâu Ngôn Chí chỉnh nhỏ âm lượng, mở ra nghe rồi cụp mắt, ấn vào tin nhắn thoại. Mặt cậu không biểu cảm gì cả nhưng giọng điệu lại dịu dàng cẩn thận.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tần Hạ. Khâu Ngôn Chí kéo ngăn bàn, lấy một thứ từ bên trong két mật mã ra.
Là thuốc mê.
Khâu Ngôn Chí không thể mua được theo cách bình thường, nên lúc cậu thấy nó ở phòng phẫu thuật của trạm cứu hộ bèn kích động lấy trộm.
Khâu Ngôn Chí đã tìm hiểu loại thuốc mê này trên mạng. Tuy dùng cho động vật nhưng với con người cũng hữu hiệu như nhau.
Tiêm hay uống đều được hết! Sau khi dùng, trong vòng ba phút sẽ rơi vào hôn mê. Một ống cũng đủ khiến một người đàn ông trưởng thành hôn mê nửa tiếng.
Khâu Ngôn Chí cầm ống thuốc mê kia ngắm nghía hồi lâu rồi cẩn thận thả nó vào hộp. Sau đó cậu khởi động laptop, kiểm tra camera mình lắp đặt ở phòng thuê mới.
Rất tốt, không có vấn đề gì.
Lắp camera tia hồng ngoại, cho dù là ban đêm thì cũng có thể quan sát mọi thứ một cách rõ ràng.
Khâu Ngôn Chí sờ túi, cậu lấy một chiếc chìa khoá nhỏ bên trong đó ra rồi lại kéo một ngăn tủ khác, dùng thử còng tay bên trong.
Mở khóa trôi chảy, cũng rất chắc chắn.
Sau khi Khâu Ngôn Chí kiểm tra mọi thứ thì cẩn thận bỏ tất cả vào một cái hộp rồi khoá lại. Cuối cùng cậu tắt đèn, xoay người đi ra ngoài.