Chương 1: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (1)
Tạ Mộc lúc tỉnh lại, là ở một gian phòng bệnh, xung quanh vây đầy nhân viên y tế, bọn họ không ngừng mà nói: "Đây là kỳ tích, thật sự là kỳ tích."
Anh hơi rũ mắt, xem hai tay của chính mình.
Trước một giây trong trí nhớ, anh còn thấy rõ đôi tay này bên trên tràn đầy vết máu, mà hiện tại lại sạch sành sanh, ngoại trừ bề ngoài có chút tái nhợt, mười ngón nhỏ dài, trắng nõn như ngọc.
Đau khổ, tuyệt vọng, hận ý, Tạ Mộc đã thấy nhiều, mà mạnh mẽ đến mức độ này, làm đầu anh đều có chút đau.
Mới vừa tiếp thu những ký ức của nguyên thân, đi theo không gian nhân vật xem được cũng kha khá, vốn là một người sạch sẽ, lúc chết, nhưng ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng đều không còn.
Thân thể này là cô nhi, tròn mười tám tuổi rời cô nhi viện một mình sinh sống, bởi vì thành tích ưu tú có học bổng, hơn nữa lại tranh thủ được các khoản thời gian mà đi làm công kiếm tiền, tuy rằng rất gian nan, nhưng vẫn thuận lợi tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp vào được xí nghiệp lớn, may mắn mười phần lại trở thành trợ lý của tổng giám đốc.
Mà tổng giám đốc của công ty này, cũng chính là cấp trên của anh, lại là nhân vật nổi tiếng hồi anh còn học cấp ba, cũng là người duy nhất tại thời điểm anh bị bắt nạt sẽ đứng ra bảo vệ anh.
Đối với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm làm việc mà nói, đây giống như một giấc mộng vậy.
Nguyên thân nơm nớp lo sợ bắt đầu đi làm, nỗ lực học tập các loại tri thức, vốn cho là sẽ rất khổ cực, không nghĩ tới cấp trên lại đối với anh chăm sóc rất nhiều, gần như là tay cầm tay dạy anh phải như thế nào để trở thành một trợ lý hợp lệ, trong cuộc sống cũng có thể được gọi là săn sóc.
Anh rất cảm kích sếp, cũng rất bảo vệ sếp, khờ dại mà nghĩ mình có thể ở đây làm trợ lý cả đời.
Thời gian ở chung càng ngày càng nhiều, anh dần dần phát hiện mình đối cấp trên có tình cảm khác, bởi vì tự ti, anh liều mạng đè nén thứ tình cảm này, sau, trong một lần say rượu nọ, nguyên thân mơ mơ màng màng cùng cấp trên của mình có một cái quan hệ khác.
Cuộc sống sau này lại giống như là một giấc mơ đẹp, cấp trên tỉnh lại không chỉ không có trách anh, mà còn tỏ tình với anh, hai người có một khoảng thời gian dài ngọt ngào cùng nhau, tựa như mộng đẹp vậy.
Chung quy vẫn là phải tỉnh mộng.
Người yêu ban đầu rất biết chăm sóc, rất dịu dàng, càng ngày càng ít về nhà, làm trợ lý của anh ta, nguyên thân rõ ràng biết được anh ta cũng không phải là bởi vì công việc, trong lòng anh hoảng sợ, lại không dám hỏi, cứ như là trên đầu đang treo một con dao, sợ sệt chờ đợi.
Có một ngày, người yêu của anh uống rượu say, gọi điện thoại để anh tới, anh mang theo áo khoác, ở nhà nấu canh giải rượu, rồi vội vã đón xe chạy tới địa điểm.
Đó là một ngày mưa, anh đến quán rượu kia.
Sau đó, bị đẩy vào lòng người khác.
Người yêu của anh không quá say, ý thức vẫn tỉnh táo, cùng mấy người bạn của mình nói giỡn vài câu, rồi đem luôn người yêu là nguyên thân đã từng phải vất vả dụ dỗ mới tới tay, vứt vào lòng một người bạn.
Một đêm trôi qua, anh thương tích khắp người, người yêu của anh cũng tỉnh rượu, nhìn anh đang tàn tạ ngồi trên đất thì nhăn lại mày, khi ánh mắt nhìn vào quần áo xốc xếch trên người anh thì trong mắt chỉ ánh lên sự chán ghét.
" Đào tử, chú lần sau có muốn chơi thì đừng có mang tới chỗ anh có được không? Thật ác tâm."
Anh ta oán giận với bạn mình, rồi lại nhìn sang nguyên thân chính đang nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác, biểu tình trên mặt thể hiện không kiên nhẫn, ký tấm chi phiếu, quay người rời đi.
Ngày đó mưa rất lớn, anh không biết mình làm sao mà đứng lên, lại là thế nào xối mưa trở về, chìa khóa của anh rơi tại quán bar, chỉ có thể gõ cửa.
Người kia mở cửa, "Vào mà thu dọn hành lý của cậu đi, sau đó cũng đừng trở lại."
Anh hỏi, tại sao?
Người yêu của anh trả lời, anh ta yêu thích sạch sẽ.
Thật buồn cười a, anh ta yêu thích sạch sẽ, vậy mình là bị ai làm bẩn?
Đêm khuya, anh mang theo hành lý, từng hạt mưa đánh vào mặt, rõ ràng chỉ là nước, lại bị đánh đau thấu, thời điểm xe chạy qua, anh còn chưa kịp phản ứng, đã nặng nề ngã trên mặt đất.
Anh trở thành người thực vật, sống dở chết dở nằm ở trên giường bệnh, ý thức thì lúc có, lúc không, nhưng thân thể lại không thể động được một chút.
Có lúc, anh nghe thấy y tá đến giúp anh xử lý vệ sinh đang nói chuyện, nói tổng giám đốc của anh thật sự là một người tốt a, rõ ràng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, vậy mà còn tận tâm tận lực trả tiền thuốc men cho anh, để anh có được trị liệu thật tốt.
Tất cả mọi người đều cho là người kia đã tận tâm, tất cả mọi người đều cảm thấy anh ta là một người lương thiện, còn anh nằm ở trên giường muốn chết cũng không được, cứ như vậy bị cưỡng ép kéo dài mạng sống, nằm trên cái giường này mười năm.
Mười năm a, không có tôn nghiêm, không có quang minh mười năm.
Đến khi chết kia, thậm chí có thể gọi là giải thoát.
Tạ Mộc tiến vào thân thể này , là lúc nó đã hôn mê được nửa tháng, là khoảng thời gian mà tất cả mọi người cho rằng anh sẽ không tỉnh lại.
"Nào, nháy mắt mấy cái."
Nữ bác sĩ trước mặt dùng dọng điệu giống như đang dỗ trẻ nói chuyện với anh, Tạ Mộc sắc mặt tái nhợt, suy yếu nháy con mắt mi dài.
"Bác sĩ, chân của tôi vẫn không thể động..."
Nữ bác sĩ nhìn thanh niên trước mặt, ngũ quan của anh rất thanh tú, có lẽ bởi vì viền mắt tròn tròn như mèo nên khi anh nhìn sang giống như một chú hươu con vô tội đang nhìn.
Đặc biệt là Tạ Mộc sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi đều không có màu sắc, giọng nói khàn khàn, thành công khơi dậy tình mẹ trong con người cô.
"Cậu chỉ là thời gian hôn mê quá dài tạm thời không thể khống chế thân thể, đợi khi kiểm tra xong, thì có thể thử hoạt động một chút."
Thanh niên lao lực gật đầu, "Cảm ơn bác sĩ."
Thật sự là một người vô cùng lễ phép a, lớn lên đẹp mắt như vậy, có thể tỉnh lại, cũng là trong cái rủi có cái may.
Kiểm tra xong phản ứng của thân thể, thì đã đến thời gian đặt câu hỏi.
"Cậu biết mình tên gì không?" Cô hỏi.
"Tạ Mộc."
Nữ bác sĩ ở trên giấy đánh dấu một cái, tiếp tục hỏi, "Bao nhiêu tuổi?"
"Mười chín tuổi."
Cô đang định cầm bút đánh dấu lại phải dừng lại.
Trên giấy, nghiêm chỉnh viết Tạ Mộc, tuổi tác: 22
***
Bạc Khâm nhận được tin Tạ Mộc tỉnh lại.
Anh ta hiến khi lại xuất thần một lúc .
Tạ Mộc xảy ra tai nạn xe đêm đó, cũng là việc anh ta không ngờ đến, dù sao cũng bên nhau lâu