Chương 10: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (10) canh hai.
Anh ý thức được, Tạ Mộc này chỉ có ký ức mười chín tuổi, yêu phải người đàn ông đã từng thương tổn cậu.
Đàm Đào không thể động đậy trong mắt phút chốc bắn ra mong chờ, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Tạ Mộc như muốn đốt cháy.
Tạ Mộc, nguyện ý tha thứ cho hắn sao?
Cậu mười chín tuổi, so với mình tưởng tượng còn càng thêm ngây thơ.
"Em thực sự là... ngu xuẩn mất khôn."
Hắn đứng lên, ở trên cao nhìn xuống tầm mắt cảnh giác của thanh niên, cười nhạo một tiếng, "Nhưng mà như vậy cũng tốt a."
Mình yêu thích, không phải chính là Tạ Mộc như vậy sao?
Ít nhất, thời điểm Tạ Mộc ở cùng hắn, cũng không có dễ dụ như vậy.
【 Keng! Bạc Khâm hảo cảm: 70 】
Anh đạp đạp người đàn ông trên đất, "Mày đem em ấy dạy dỗ không tệ."
Đáng tiếc, có mấy người, từng phạm qua sai lầm một lần, sẽ không ngừng mà tái phạm.
Chính như Đàm Đào hiểu rõ hắn, hắn cũng giống vậy hiểu rõ bạn thân của mình, hiện tại bày ra bộ dáng tình thâm nghĩa trọng này, không khỏi còn quá sớm.
Bạc Khâm mở ra khóa vân tay, kéo cửa đi ra ngoài, phía sau, Tạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi nâng người đàn ông trên đất.
"Mặc dù chỉ là nhớ tới một chút, thế nhưng em tin tưởng đây không phải là ý của anh, anh là người dịu dàng, lại tốt với em, khẳng định không phải người như vậy."
"Hơn nữa, chúng ta không phải đã nói, muốn sống đến hết đời sao?"
Thanh niên nghiêm túc vì người yêu giải vây.
Đàm Đào nhìn chằm chằm gương mặt lo lắng của thanh niên, trong mắt đỏ chót tràn đầy yêu thương.
Tạ Mộc được ý yêu vây quanh đem người dìu lên ghế sa lon, ở trong lòng hỏi hệ thống.
【 hệ thống, trên đầu anh có phải là mang theo một vầng sáng thánh nhân, anh đều phải bị chính mình cảm động. 】
Hệ thống nhìn một chút, thành thực trả lời, 【 cũng không có 】
***
Đàm Đào luôn ở tửu điếm đợi đến khi thuốc hết hiệu lực, trong lúc này, người yêu nhỏ của anh vẫn luôn cùng anh, tuy rằng cả người cứng ngắc không thể động đậy, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như giây phút này.
Đây là kết cục tốt nhất không thể nghi ngờ.
Đàm Đào vẫn luôn lo lắng, chính là sau khi Tạ Mộc tìm về ký ức, sẽ lại chán ghét mà xa cách mình như là đã từng như vậy, thanh niên càng là đối xử tốt với hắn, càng là dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn hắn, trong lòng hắn càng nôn nóng.
Tất cả những thứ này cũng giống như là hoa trong gương, trăng trong *, căn bản không cần ngoại lực phá hoại, chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, liền tan đi.
*Hoa trong gương, trăng trong nước: hư ảo, không thật
Nhưng bây giờ, hắn nghe được cái gì.
"Em, em đều đã nghĩ, sẽ nguyện ý ở cùng với anh sao?"
Người đàn ông miễn cưỡng có thể tự mình đứng lên, thân thể còn có chút cứng ngắc, trên mặt tuấn tú, mắt lại tràn đầy ước ao nhìn về phía thanh niên trước mặt.
Thời gian này khả năng là mình mong đợi nhất trong cuộc đời, anh nghĩ.
"Mặc dù không có nhớ tới toàn bộ, thế nhưng Đàm Đào, em tin tưởng anh là vì tốt cho em."
Tạ Mộc khắp khuôn mặt là nghiêm túc, có ngây thơ độc thuộc về người thiếu niên, "Em không thèm nhớ nữa, chúng ta cứ như vậy cả đời cùng nhau, được không?"
Này khác nào như lời thề, làm cho người đàn ông nhịn không được duỗi ra bàn tay cứng ngắc đem cậu kéo vào trong lòng, hắn cảm kích tất cả những thứ này, cảm kích Tạ Mộc.
"Bảo bối, anh đáp ứng em, sau này nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt."
Liên quan tới đoạn ký ức Tạ Mộc mất đi kia, bọn họ lựa chọn ngậm miệng không đề cập tới.
Giống như là một quả bom ngầm, chỉ cần không đi giẫm, vậy thì mãi mãi cũng sẽ không nổ tung.
Bạc Khâm lại tận sức làm nó cấp tốc nổ tung.
Anh ta chỉ cần bỏ ra một chút chút tinh lực, sự nghiệp của Đàm Đào nguyên bản như mặt trời ban trưa liền có thể cấp tốc tan rã, lại ngăn cản gia tộc hắn chống đỡ, cuộc sống Đàm Đào cấp tốc lâm vào quẫn cảnh.
Cho tới nay, anh đều tự phụ cho rằng có thể có địa vị như bây giờ toàn bộ đều là dựa vào chính mình dốc sức làm, mà đợi đến khi sự thật đặt ở trước mặt, Đàm Đào mới phát hiện, chỉ cần Bạc Khâm muốn, cậu ta thậm chí có thể không cần phí chút sức lực nào dễ như ăn cháo mà chèn ép mình đến mức vĩnh viễn cũng không thể trở mình.
Cố tình Bạc Khâm lại không làm như thế, cậu ta giống như là đang thả diều, vừa nắm vừa buông, nhìn bạn tốt ngày xưa phí công giãy dụa mà lại không làm nên chuyện gì.
Rất nhanh, Đàm Đào liền không chịu nổi.
Anh ta hiện tại thậm chí ngay cả việc duy trì phong quang cơ bản nhất cũng không được, người trong giới cơ hồ mỗi người đều biết Đàm Đào anh đắc tội người khác, trong ngày thường mỗi người đều chen nhau đến nịnh, ngược lại hiện tại lại tránh như tránh vi khuẩn.
Điều này đều không tính là gì, Đàm Đào căn bản không quan tâm cái nhìn của bọn họ, làm cho hắn không tiếp thụ được nhất, là ông già nhà hắn ở hai mươi năm trước đã sơm tuyên bố buộc ga-rô, lại tìm về một thằng nhóc mười bốn tuổi.
Xem ý của ông ta, đã mờ mờ ám ám để thằng nhóc này thay thế Đàm Đào.
Hắn chắc chắn được đây rốt cuộc là ý của bản thân ông già, hay vẫn là ý của Bạc Khâm, nhưng hắn biết, chỉ cần nhóc kia lên nắm quyền, chính mình liền ngay cả cơ hội lật mình cũng không còn.
Gần nhất cũng không có ai tìm hắn làm việc, Đàm Đào cảm thấy chính mình như là bốc hơi tại chỗ rồi, trong cái giới này, lại lần nữa mất tên của hắn.( Lần 1 là lúc Đàm Đào chưa vào showbiz, lần 2 là lần này, cho nên mới là " lần nữa")
Đối với người đàn ông từ khi sinh ra đã