Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ(18)
Trên đường về nhà xảy ra tai nạn xe cộ, biến thành người thực vật nằm một thời gian rất dài, mới vừa tỉnh lại, bởi vì bị mất trí nhớ, nên được đưa đi bác sĩ tâm lý trị liệu.
Hết thảy đều hợp tình hợp lý, nhưng Tạ Mộc nghe Bạc Khâm giải thích như vậy, lại tổng cảm thấy có chỗ không đúng.
"Em đi trị liệu, vì cái gì Đàm Đào cũng ở......"
Bạc Khâm mắt trầm xuống dưới, "Nó đối với em còn chưa từ bỏ ý định, cho nên nhận được tin tức thì đuổi tới."
"Tiểu Mộc, em không cần sợ, Đàm Đào hiện tại phế rồi, nó không bao giờ có thể làm gì với em nữa."
Thanh niên còn tràn ngập ở trong "một giấc ngủ dậy cả thế giới này đều thay đổi" hoảng hốt ngẩng đầu, "Anh ta...... phế rồi?"
Nửa giờ sau, Tạ Mộc nhìn kết quả tìm kiếm trống rỗng, hơi hơi nhíu nhíu mày.
Quả nhiên giống như Bạc Khâm nói, Đàm Đào bị anh chèn ép căn bản không dám ngẩng đầu, thậm chí làm nghệ sĩ, ngay cả trên mạng cũng không còn thông tin về anh ta.
Hẳn là nên vui vẻ mới đúng, nhưng vì cái gì, trong lòng cậu luôn có loại nhàn nhạt bất an đâu.
Giống như, nơi nào đó không đúng.
Ngày hôm qua tầm mắt Đàm Đào nhìn về phía cậu, theo như lời anh ta nói, khi đó Tạ Mộc một lòng chỉ muốn tránh thoát không có nghe đi vào, nhưng hiện tại hồi tưởng, vì cái gì, anh ta sẽ gọi cậu thân mật như vậy.
"Làm sao vậy Tiểu Mộc?"
Bạc Khâm đứng ở bên cạnh thanh niên, nhìn ánh mắt lộ ra mê mang của cậu, tay đè trên bả vai cậu hơi hơi giật giật, trên mặt như cũ duy trì nụ cười yêu thương, cứ như hỏi một câu nghi vấn bính thường, "Đàm Đào rơi đài, em không vui sao?"
"Em không phải nói, thực sợ hãi, thực chán ghét, không muốn nhìn thấy nó sao?"
"Tiểu Mộc......"
Tay người đàn ông mềm nhẹ giúp thanh niên ấn bả vai, "Em lúc trước còn không có nói cho anh, vì cái gì chán ghét Đàm Đào đâu."
Những lời này là Tạ Mộc sau khi theo Bạc Khâm, lần đầu nhìn thấy Đàm Đào thì nói với anh, Bạc Khâm khi đó chỉ là xem thanh niên coi như tình nhân phát tiết, căn bản không có hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiện tại, chuyện mà Tiểu Mộc của anh đã trải qua, Bạc Khâm đều phải rõ như lòng bàn tay.
"Em, em vì cái gì sẽ chán ghét anh ta......"
Ánh mắt Tạ Mộc hoảng hốt chớp một cái, dường như đang nhớ lại gì đó.
"Anh ta, anh ta luôn bắt nạt em, cùng người khác cười nhạo em, đem công việc của em vứt......"
Nhưng này đó, đều không phải chính yếu.
Ngày đó, Đàm Đào chính là đem cậu đang rời khỏi WC, WC trường bọn họ là cách gian, Đàm Đào che lại miệng cậu, đem cậu áp chế ở vách tường......
Tháng năm, mùi hoa sơn chi theo cửa sổ phiêu tiến vào, cậu liều mạng giãy giụa, sau lại, người cậu thích tới.
Hoa sơn chi......
Vì cái gì cứ cảm thấy, giống như đã quên gì đó......
"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc?"
Bạc Khâm lo lắng gọi tên người yêu, nhìn gương mặt trắng bệch của cậu có chút bừng tỉnh ngẩng đầu, "Em làm sao vậy? Sắc mặt thật khó coi."
"Không, không có gì......"
Tạ Mộc trắng mặt, nhẹ giọng nói, "Em cứ cảm thấy từ khi tỉnh lại, trong lòng giống như là đè ép rất nhiều điều, đầu sẽ rất đau......"
Cậu hoàn toàn không có phòng bị hướng về phía người yêu xin giúp đỡ, "Hơn nữa, em cứ cảm thấy, giống như đã quên mất cái gì."
"Làm sao mà sẽ quên cái gì."
Người đàn ông cười, dịu dàng đem cậu ôm ở trong lòng ngực, " Từ khi em xảy ra tai nạn xe cộ liền ngủ tới tận bây giờ, thật vất vả mới tỉnh lại, vẫn là đừng nghĩ mấy cái này."
Nói, thấy thanh niên biểu tình còn có chút chần chờ, Bạc Khâm mắt ám ám, "Vậy nếu không, anh kêu bác sĩ tâm lý lại cho em xem xem, thế nào?"
Tạ Mộc ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào trong lòng ngực người đàn ông, nhẹ giọng hỏi, "Bạc Khâm, anh thích em sao?"
"Thích, đương nhiên thích."
【 kẻ lừa đảo, thích tôi còn không cho tôi 90 độ hảo cảm. 】
【 đinh! Bạc Khâm hảo cảm: 90, ký chủ, vả mặt không? 】
***
Bạc Khâm đương nhiên không có khả năng lại để bác sĩ tâm lý làm thôi miên sâu cho Tạ Mộc một lần nữa.
Anh chỉ là, liên hợp với bác sĩ tâm lý, đối với người yêu nhỏ của mình diễn một tuồng kịch.
Thanh niên được chuẩn đoán bởi vì thời gian hôn mê quá dài mà tình huống áp lực quá lớn, cậu có thể đem một ít tâm sự của mình viết ở notebook mà ai cũng không nhìn được, phát tiết áp lực đồng thời cũng có thể tránh cho ký ức hỗn loạn.
Cậu ôm sách mật mã mà bác sĩ thân thiện tặng, nghiêm túc gật gật đầu.
Người đàn ông chờ ở bên ngoài, thấy người yêu ra tới, đi lên đón, dịu dàng sờ sờ đầu cậu, "Thế nào?"
"Bác sĩ bảo em viết nhật ký."
Tạ Mộc nhấp môi, nhẹ giọng nói, "Còn nói có cái gì tâm sự đều phải viết lên."
Vẻ mặt của cậu nhìn ra tới là không quá muốn viết, Bạc Khâm đã nhìn ra lại không có nói toạc, mà là cười nói, "Lo lắng anh xem sao?"
Thanh niên trên mặt lộ ra một chút chần chừ, "Em không có, em chính là......"
"Không có gì, mỗi người đều sẽ có chút bí mật."
Bạc Khâm cười ôn hòa, mười phần người đàn ông tốt, "Đây là sách mật mã đi? Em cài mật mã, anh sẽ không xem, chờ đến Tiểu Mộc khi nào muốn nói, lại nói cho anh được không?"
Tạ Mộc nhìn về phía người đàn ông, đôi mắt một chút sáng lên, cậu có chút cảm động với người yêu săn sóc, lại có chút hổ thẹn vì mình gạt anh một ít việc, cuối cùng, cậu vươn tay, thật cẩn thận, đưa tay dán vào bàn tay to thon dài của người đàn ông.
Thanh niên nhẹ giọng nói, "Bạc Khâm, anh thật tốt."
Từ trong mắt thanh niên có thể thấy được, cậu là thuần túy tin tưởng người mình người yêu, tin tưởng mọi lời anh nói.
【 ký chủ, anh thật sự tin anh ta? 】
【 không có a, anh lừa hắn. 】
Tạ Mộc lộ ra một nụ cười ngọt ngào, Bạc Khâm còn tưởng rằng thanh niên là cười với mình, khóe môi lại giơ lên vài phần, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Bọn họ ra khỏi bệnh viện, Bạc Khâm mở cửa xe, đang muốn làm người yêu lên xe, đột nhiên thấy cậu cứng đờ nhìn phía phía trước.
Tay người đàn ông hơi hơi nắm chặt, mắt tối sầm xuống.
Anh xoay người, quả nhiên nhìn được Đàm Đào.
Anh không biến sắc mà nhìn thoáng qua Tạ Mộc, đương rõ ràng vọng đến đáy mắt của thanh niên toàn là chán ghét, tay nắm chặt lại thả lỏng xuống dưới.
"Tiểu Mộc......"
Trong ánh mắt Đàm Đào trừ bỏ thanh niên đang nhìn mình ra cái gì cũng không thấy, ngày hôm qua anh ta một đêm không ngủ, bây giờ trong mắt tràn đầy tơ máu, quầng thâm lớn trước mắt, nhìn qua muốn cỡ nào chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Anh ta nhìn bảo bối của mình nhăn chặt mi, trong mắt không có chút tình yêu nào, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót muốn mệnh.
Đây là chính mình làm, nhất định phải để chính mình thừa nhận.
Nhưng, quá đau.
Đau đến chẳng sợ biết không có khả năng, nhưng vẫn là muốn tới tranh một