Bạc Khâm vận dụng hết toàn bộ nhân mạch có thể sử dụng, điên cuồng tìm kiếm bác sĩ có thể thông qua thôi miên để xóa đi ký ức.
Nhưng vừa nghe đến Tạ Mộc đã từng tiếp nhận hai lần thôi miên ký ức, thậm chí còn phân liệt ra nhân cách thứ hai, cho dù là bác sĩ tâm lý có giỏi đến mức nào cũng không dám ra tay.
"Ít nhất, cũng phải để cho tinh thần cậu ấy bình phục lại đã." Một người cuối cùng mà Bạc Khâm tìm đến nói với hắn như vậy.
Người đàn ông không thể không chấp nhận sự thật Tạ Mộc trong thời gian ngắn không cách nào có thể xóa đi ký ức, hắn đem cậu nhốt lại trong tổ ấm tình yêu của hai người, mỗi ngày đều canh giữ trong nhà, thật cẩn thận lấy lòng thanh niên.
Tạ Mộc đã từng nhắc qua muốn rời đi, sau khi bị Bạc Khâm ôn nhu cự tuyệt, liền giống như đã nhận mệnh.
Cậu bình tĩnh ăn một ngày ba bữa, người đàn ông không cho cậu đi ra ngoài, cậu liền cũng không nghĩ sẽ đi ra ngoài, mỗi ngày sau khi ăn xong, liền nằm ở trên giường ngủ.
Bạc Khâm trơ mắt nhìn thân hình thanh niên ngày một gầy xuống, cậu không hề mở miệng nói chuyện, dường như đang tự đầu độc cơ thể của chính mình vậy.
Người đàn ông cố chấp nhận định Tạ Mộc bị bệnh, hắn vì người yêu mình mà gọi đến một người lại một người bác sĩ.
Bọn họ đều nói với hắn, cậu là có tâm bệnh, còn tiếp tục như vậy, cậu ấy sẽ chết.
Bạc Khâm không tin.
Hắn đem người đều đuổi ra ngoài, hai mắt đỏ đậm đi vào phòng, giống như là ôm lấy trân bảo, gắt gao ôm chặt thanh niên.
"Tiểu Mộc, em chỉ là bị bệnh, anh biết em bị bệnh, thân thể em yếu đuối, phải tĩnh dưỡng thật tốt......"
Người đàn ông đã thật lâu không có để ý đến bản thân, hắn bình thường vẫn luôn không hề cẩu thả chút nào thế nhưng giờ phút này râu mọc lún phún, cọ vào trên mặt Tạ Mộc, có chút đau.
Thanh niên mặt không biểu cảm bị ôm lấy, vốn dĩ con ngươi mang theo ánh nước xinh đẹp ngay cả di chuyển một chút cũng đều không có.
Cậu giống như biến thành một đứa trẻ, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, thân thể nhỏ yếu non mềm, nhưng lại nửa điểm sinh khí cũng không có.
Suốt đêm Bạc Khâm đều không ngủ được, hắn buổi tối là ôm Tạ Mộc ngủ, ôm thân thể gầy yếu giống như chỉ còn lại mỗi bộ xương của thanh niên, hắn nhắm mắt lại không đến vài phút, liền lại sợ hãi mở ra, thật cẩn thận vươn tay đi thăm dò hơi thở của thanh niên.
Chờ đến khi cảm nhận được hô hấp tuy mỏng manh nhưng vẫn chân thật tồn tại, hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra tiếp tục ngủ, nhưng chỉ được vài phút, lại sẽ lo sợ không yên mở mắt ra, lặp đi lặp lại suốt một đêm.
Công ty hắn cũng không đến, mỗi ngày đều ở bên người thanh niên, ăn cơm, mặc quần áo, đều là Bạc Khâm tự tay làm.
Nếu là Tạ Mộc trước kia, khả năng tâm tình cả ngày đều sẽ vô cùng tốt, nhưng hiện tại, cậu chỉ biết chết lặng, như là cảm nhận không đến thế giới bên ngoài, mặc kệ hành động của người đàn ông.
Bạc Khâm biết cậu có thể nghe được hắn nói, lại có chút chua xót nghĩ, cậu chỉ là, không muốn để ý đến hắn.
Đàm Đào mất tích.
Hắn không để lại người trông chừng Đàm Đào sau khi bị đánh, người đàn ông chỉ lo chiếu cố Tạ Mộc, chờ đến khi nhớ đến cho người đi tìm, đã tìm không thấy y nữa.
Toàn bộ tiền mặt có thể dùng mà Đàm gia sở hữu đều bị Đàm Đào mang đi, Đàm gia trong một đêm sụp đổ, khi án kiểm tra, phát hiện có một số tiền khổng lồ không cánh mà bay, hẳn là bị Đàm Đào đang mất tích lấy đi.
Dường như tất cả mọi người đều cho rằng y là cầm tiền chạy trốn ra nước ngoài, nhưng Bạc Khâm trước sau không hề thả lỏng cảnh giác.
Hắn biết, Đàm Đào giống như là một con sói đói, như hổ rình mồi trốn ở chỗ tối, chỉ chờ cơ hội nhảy ra cắn hắn một cái.
Hôm nay Bạc Khâm sau khi đút cho Tạ Mộc ăn cơm xong, nhìn thanh niên suy yếu đi đến bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Nơi đó cái gì cũng không có, nhưng Tạ Mộc có thể chú tâm cả ngày.
Người đàn ông cũng sớm thành thói quen nhìn thấy cậu như vậy, hắn ngồi trước bàn, bắt đầu xử lý công việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, cố ý nhìn thoáng qua người yêu của hắn.
.
truyện ngôn tình
"Chíp chíp chíp......"
Bên ngoài có một con chim nhỏ bay qua kêu lên, đáp xuống một cành đại thụ ở hoa viên nhảy nhót.
Trong khoảng thời gian này Bạc Khâm không được nghỉ ngơi tốt, vốn dĩ tâm tình có chút bực bội, đang muốn ngẩng đầu gọi người giúp việc bên ngoài đuổi đi đám chim kia, vừa nhấc mắt, lại phát