Vì editor dùng wifi trộm( ngại quá cơ;)) và hôm nay mạng mẽo nó như cc nên sẽ không có chương mới. Tui vẫn sẽ edit như bình thường đợi mạng tốt lên sẽ đăng luôn nên mọi người đừng bỏ tui.
P/s: Chương mới sẽ được cập nhật tại đây.
Chương 8: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ. (8)
Thanh niên chần chờ lùi về sau một bước, trong mắt tràn đầy mê man, " Bạc tổng, ngài..."
"Xem ra Đàm Đào cũng thật là đem em tẩy não triệt để a."
Bạc Khâm trào phúng nở nụ cười, đáy mắt tràn đầy lãnh ý, kiểu bộ dáng này rõ ràng cho thấy như là hưng binh vấn tội, thành công đem thanh niên phía đối diện hù được.
Tạ Mộc chợt nhớ đến người yêu từng nói với cậu gì đó, Bạc Khâm bước ra đôi chân dài hướng về phía cậu đi tới, trong lòng vừa là mê man vừa là sợ sệt anh ta đột nhiên giống như lần trước nói lời nói độc ác, không nhịn được liền lùi lại mấy bước.
Cậu bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt bây giờ còn có chút trắng bệch, bộ dáng vừa hoảng loạn lại sợ hãi tránh né như thế, cứ thật như là Bạc Khâm đang ép lương vi xướng.
Thanh niên mắt trợn lên tròn vo, vừa vô tội vừa sợ hãi hoảng loạn nhìn lại, có lẽ bởi vì căng thẳng, đuôi mắt cậu hồng lên, hơn nữa đôi môi hơi trắng bệch, nhìn qua phải muốn có bao nhiêu nhu nhược liền có bấy nhiêu nhu nhược.
Hành động tránh né của cậu tại trong mắt người đàn ông cứ tựa như con rùa chậm bò, dễ như ăn cháo bước đến trước mặt thanh niên, đem cậu đặt tại phía sau cây.
Bạc Khâm như là bắt được con mồi của mình, đột nhiên đem đôi tay mềm mại tinh tế của Tạ Mộc gập lại liền nhưlà có thể gãy siết ở trong lòng bàn tay.
"Chạy cái gì?"
Giọng nam trầm thấp thoáng đè xuống, trở nên khàn khàn, anh hơi cúi đầu, môi mỏng rơi vào bên tai thanh niên, duòng như sắp đụng tới làn da trắng nõn kia, "Sợ anh ăn em?"
Thanh niên còn chưa rõ ràng tình huống, đang muốn hỏi, đột nhiên lại cảm giác được phía sau có một vật cứng đang chậm rãi thức tỉnh, cách lớp quần áo chĩa vào cậu.
Ký ức cậu tuy rằng chỉ dừng lại ở mười chín tuổi, mà là đàn ông, làm sao có thể không biết đây là vật gì.
Bạc Khâm đối với mình có dục vọng, ý nghĩ này chợt léo ra, thanh niên liền chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Tâm tình cậu vốn đang khẩn trương nhất thời đạt tới đỉnh điểm, Tạ Mộc dùng sức vùng vẫy, trong mắt kinh hoảng càng trầm.
"Bạc tổng, ngài có chuyện gì, tôi..."
"Tạ Mộc."
Người đàn ông có chứa cường liệt áp chế khí tức hơi hướng phía dưới, phun ở hắn trên cổ, "Em thật sự quên mất?"
"Tôi, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì..."
Nghe thanh âm thanh niên run rẩy, Bạc Khâm đem cậu khấu ở ngực mình, hơi rũ mắt, nhìn phía cặp con ngươi xinh đẹp kia bởi vì sợ hãi mà trừng lớn.
"Đàm Đào lừa gạt em, người em yêu căn bản cũng không phải là hắn."
Người trong lòng bởi vì căng thẳng mà thân thể không ngừng run rẩy, còn có ở cổ nhiễm phải đỏ ửng, thậm chí là tiếng thở dốc do căng thẳng Tạ Mộc, đều kích thích thần kinh vốn không thể nào kiên cố kia của Bạc Khâm.
Anh ta không nhịn được, đem thân thể thanh niên càng thêm thân cận chính mình, như là hấp thụ nhiệt độ trên người cậu vậy, trầm thấp ngửi mùi hương cỏ xanh kia.
Tạ Mộc trong nháy mắt giật mình ngẩn ngơ, rất nhanh liền phản ứng lại, cậu cắn răng lắc đầu, "Anh ấy không có gạt tôi, chúng tôi chính là người yêu!"
Lời nói này của cậu rất có mấy phần tức giận, còn không chờ Bạc Khâm phản ứng lại, thanh niên vẫn luôn nằm ở thế yếu thừa dịp anh không chú ý bỗng nhiên đạp một cước, dự định thừa dịp Bạc Khâm bị đau trốn chạy.
Giẫm chân, đẩy người, xông về phía trước, làm liền một mạch.
Có thể ngoại trừ bước thứ nhất Bạc Khâm không có phòng bị bị chặt chẽ vững vàng bị đạp một cái, sau đó cả người cậu như là bị giam trong đôi tay của người đàn ông, bất kể dùng sức như thế nào đều trốn không ra.
"Biến thái! ! Anh buông tôi ra! !"
Tạ Mộc tuổi trẻ sẽ có sức sống như vậy, quả thật là làm Bạc Khâm bất ngờ, thế nhưng, Tạ Mộc như vậy, lại càng làm cho anh có hứng thú.
Anh nếu như lúc trước có thể vừa liếc mắt thấy thanh niên còn đang học đại học, đã phí nhiều công sức ve vuốt cậu đến công ty của mình, có thể chẳng cần làm gì mà chậm rãi làm bốc lên tình ý của Tạ Mộc dành cho anh, đương nhiên sẽ không chỉ có chút thủ đoạn như thế.
Giọng nói người đàn ông rất êm tai, từ tính, khàn khàn, thuần hậu.
Mà giờ phút này, thanh âm ấy mang theo ít sự đầu độc, anh ôm chặt lấy Tạ Mộc, nói thật nhỏ, "Tiểu Mộc, em thật sự quên mất sao? Trước đây ở trên giường, em không phải thích nhất quấn lấy anh sao?"
Lời này như sấm giữa trời quang, lần lượt đánh vào trên người thanh niên đang không ngừng giãy dụa.
Cậu không thể tin tưởng nghiêm mặt trắng ngẩng đầu, "Anh có ý gì?"
"Tiểu Mộc vẫn chưa tin sao?"
Bạc Khâm thân mật kêu nhũ danh của cậu, cảm nhận được cậu vì bị bệnh mà gầy yếu đi mấy phần so với trước, đôi tay dài chầm chậm hướng phía dưới.
"Anh làm gì, buông tôi ra!"
Thanh niên mới vừa bởi vì câu nói này mà ngừng giãy dụa trong nháy mắt lại cảnh giác lên, Bạc Khâm dễ dàng chế trụ cậu, tay chầm chậm mà lại ám muội, ở bên eo cậu cố ý mềm nhẹ xoa xoa.
Xoa một lúc lâu rồi lại trượt vào bên trong áo sơ mi, cũng không biết anh ta chạm vào chỗ nào, cả người Tạ Mộc mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngồi phịch trong lòng Bạc Khâm.
"Nơi Tiểu Mộc mẫn cảm nhất, ở đây, thích nhất, là nơi này..."
Người đàn ông một bên trầm thấp nói, một bên đem môi khắc ở sau gáy trắng nõn của thanh niên, nhẹ cắn, nơi đó rất nhanh liền đỏ một mảnh.
Anh hôn môi trêu chọc nơi mà thậm chí ngay cả Tạ Mộc chính mình cũng không biết, chỉ là nhẹ nhàng sờ sờ, là có thể làm cả người thanh niên như nhũn ra, trong mắt ửng hồng tựa như có thêm ánh nước.
"Anh, anh buông tôi ra..."
Đến ngay cả âm thanh phản kháng, đều như mềm xuống một bậc.
"Ngoan, anh không động em."
Bạc Khâm* khẽ cười đem Tạ Mộc ôm vào trong ngực, như là một chính nhân quân tử, giúp cậu chỉnh lý quần áo vừa bị mình cởi bỏ.
(*) Bản gốc là Đàm Đào nhưng có lẽ là tác giả gõ nhầm.
"Làm sao, như này còn chưa đủ chứng minh quan hệ giữa chúng ta sao?"
Môi anh ta hơi ôm lấy, một đôi con ngươi hơi nhếch, ý xấu mà vạch một nhát, "Đàm Đào biết đến những điểm này trên người em sao?"
Tạ Mộc vẻ mặt hốt hoảng.
Đàm Đào, cậu và