Điện thoại tra công run một tiếng, hắn vô cùng phấn khích cầm điện thoại lên nhìn.
Là tin nhắn rác.
Tra công suy sụp ném điện thoại cho thư ký, hỏi: "Người ngủ trong phòng tôi tỉnh chưa?"
Thư ký hỏi: "Lâm tiên sinh?"
Tra công nói: "Còn không phải? Còn có người khác ngủ phòng tôi sao?"
Tra công vừa nhìn liền biết tâm tình không tốt, thư ký không dám chậm trễ, nói: "Lâm tiên sinh bảy tiếng trước đã rời khách sạn."
"Ồ."
Tra công bình thản đáp một tiếng, làm bộ chính mình không để ý.
Thiết, chỉ là một tên bạn trai cũ, không đáng giá để hắn nhọc lòng.
"... Bộ quần áo này đẹp mắt không?"
Tra công đứng trước gương xoay một vòng, tầm mắt nhìn nam thư kí bách thẳng gần bằng tuổi của mình.
Thư ký trừng mắt, gật đầu liên tục: "Nhìn được."
Cái áo khoác này tương đối rộng rãi, nhàn nhã nhưng không mất sự uy nghiêm, quan trọng nhất là, có thể giấu bụng rất tốt.
"Mua."
Hắn ở Paris đi dạo phố ba giờ, đây đã là bộ thứ 100 hắn mua.
Từ sáng sớm đi dạo đến buổi trưa, nam thư kí đau khổ, cay đắng gọi một nhà hàng đặt bàn: "Trát tổng, ngài buổi trưa muốn ăn gì?"
"Không ăn, cậu ăn đi. Tôi làm tóc." Tra công sờ sờ cằm, chậm rãi nói,: "Cậu nói, nếu tôi nhịn đói ba ngày thì mặt có thể nhỏ lại không?"
Hai tháng trước, tra công có buổi diễn thuyết trước vạn người, hắn ngẩng đầu liền lấy vài cọng râu lún phún, mặc áo Polo đỏ trực tiếp lên đài, cho tới bây giờ thư ký vẫn chưa từng thấy loại chiến trận như hôm nay.
Mua quần áo, đi làm tóc, còn giảm cân, thư ký nghi ngờ không thôi nói: "Ngài... Là muốn đi gặp tổng thống sao? Là chương trình hội ngộ phát sóng trực tiếp trên toàn cầu? Tôi làm thư kí mà sao không biết a?"
Thẳng nam thư ký chân thành nói ra nghi vấn, tra công lại nghe được một loại ý trào phúng, cắn răng nói: "Cậu biết cái đếch gì, đây là thể diện của bạn trai cũ."
————
Sau đêm 419 đó, đã qua ba ngày.
*419: for one night, tình một đêm.
Lâm Giang Tuyết từ bệnh viện trở về, đêm đó nóng sốt, uống thuốc dằn xuống, quay lại đoàn phim tiếp tục quay.
Cậu đã xin nghỉ bảy ngày, nếu lại xin nghỉ nữa thì thật không tiện, ban ngày có công việc dời đi lực chú ý, tối đến, Lâm Giang Tuyết trở về khách sạn, liền không khống chế được bản thân mà nhớ tới đêm đó.
Cậu luôn cảm thấy bên trong có đồ vật.
Lâm Giang Tuyết biết là do tâm lí, nhưng vẫn là tự ngược, một lần lại một lần tẩy rửa bên trong.
Cứ liên tục như thế, cậu sốt nhẹ không lùi, tinh thần hoảng hốt, dựa vào uống thuốc để chống đỡ.
Lâm Giang Tuyết là một người nhịn rất giỏi, treo nửa ngày trên không vẫn không thấy một chút suy yếu, buổi trưa tất cả mọi người đi ăn cơm trưa, cậu miễn cưỡng đến được phòng nghỉ liền xụi lơ nằm trên ghế dài.
"Thầy Lâm." Cẩu Huy Nhiễm ló gương mặt vô, lặng lẽ tiến vào: "Thầy Lâm?"
Cẩu Huy Nhiễm vừa thấy Lâm Giang Tuyết, không nhịn được cuống họng lạnh lẽo.
Lâm Giang Tuyết lần này diễn chính là tác phẩm kinh điển IP (Tiếu ngạo giang hồ), cậu vai Đông Phương Bất Bại, nhân vật này vốn phức tạp, cố tình còn có vô số châu ngọc ở phía trước, Lâm Giang Tuyết áp lực rất lớn.
Cẩu Huy Nhiễm lại cảm thấy được, bằng mặt Lâm Giang Tuyết là có thể diễn nhân vật Đông Phương Bất Bại này.
Lâm Giang Tuyết chưa kịp thay đồ diễn, hồng y ngổn ngang, mái tóc dài màu đen buông xuống vài sợi, hai má hiện lên hai mảnh bệnh trạng đỏ bừng như bạch ngọc, như nữ tử thoa phấn má hồng.
Là một mỹ nhân.
Đáng tiếc bị một dương đình sen như tra nam trung niên phú hào vây quanh.
Lâm Giang Tuyết nghe động tĩnh, mở mắt ra, thấy là Cẩu Huy Nhiễm, lên dây cót tinh thần nói: "Làm sao vậy?"
Cẩu Huy Nhiễm rót một chén nước nóng đưa tới trong tay Lâm Giang Tuyết, nói: "Thầy Lâm, anh không ăn cơm sao?"
Lâm Giang Tuyết để ly xuống, nói: "Cảm ơn. Tôi nghỉ ngơi một chút liền đi."
Cẩu Huy Nhiễm thấy cậu không uống, nói: "Thầy Lâm, không nóng. Anh có phải bị say nắng không? Mặt thật đỏ."
Lâm Giang Tuyết nói: "... Không có. Tôi hiện tại không khát."
Cẩu Huy Nhiễm rất sớm đã phát hiện Lâm Giang Tuyết sẽ không ăn những thứ mà người khác đưa, đặc biệt