☆, Chương 90:
Edit: Nguyệt Kiều
"Tôi quả thực không thể tin được!" A May dẫm giày cao gót, theo sát phía sau sếp của mình.
Lăng An Tu đút một tay trong túi, một mặt thảnh thơi nói: "Cô không tin cũng không có cách nào, tôi đã quyết định."
A May lập tức ngăn Lăng An Tu lại, "Cho tôi một lý do!"
Lăng An Tu làm trầm tư, "Chúc mừng tổng lợi nhuận của công ty quý trước tăng mười lăm phần trăm?"
A May cười lạnh, "Đây là thành quả nỗ lực của toàn thể công nhân công ty, anh muốn chúc mừng, có bản lĩnh cho mỗi người một kỳ nghỉ đi, tại sao tự mình chạy đi nghỉ hả!"
"Đây chính là chỗ tốt của việc làm sếp, bất cứ lúc nào cũng có thể nghỉ nha."
A May bị thái độ thờ ơ này của Lăng An Tu chọc giận, vừa muốn phản bác, liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
"An Tu!"
Hai người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Chu mới đứng dậy từ ghế salon ở đại sảnh công ty, cười hướng bọn họ đi tới.
A May bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Nguyên lai là muốn cùng tình nhân nghỉ phép."
"..." Lăng An Tu nhìn Thẩm Chu, "Sao em lại tới đây?"
Thẩm Chu hơi kinh ngạc, "Không phải em đã nhắn cho anh là em tới đón anh đi chơi bóng sao?"
"Tôi có sao?"
"Có." Thẩm Chu ủy khuất nói.
"Anh thật sự có nhận được." A May bình tĩnh mà thuật lại sự thực, "Trước buổi họp chiều nay, anh nhận được điện thoại của Thẩm Chu còn gì? Anh 'Ừ ừ' vài tiếng liền cúp."
Tỉ mỉ nghĩ lại, thật giống như thật sự có chuyện như vậy."A, tối hôm nay có xã giao, cho nên..."
"Ồ? Anh có sao?" A May không khách khí chút nào vạch trần lời nói dối của Lăng An Tu, "Làm sao tôi lại không biết? Sếp à, anh nhớ lộn rồi, ngày hôm nay anh rất rảnh rỗi đấy."
Thẩm Chu ủy khuất, yên lặng mà nhìn Lăng An Tu.
Lăng An Tu thở dài, vỗ vỗ đại bả vai của thanh niên, "Đi thôi."
Lăng An Tu mang theo Thẩm Chu trầm mặc đi đến bãi đậu xe. Vừa lên xe, Thẩm Chu liền thành khẩn nói: "An Tu, nếu như anh thật sự không muốn đi, có thể trực tiếp nói với em, nhưng anh không nên gạt em."
Lăng An Tu nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Bộ dáng phảng phất bị chà đạp này của Thẩm Chu làm cho hắn có chút không thoải mái, hắn rõ ràng cảm giác mình căn bản không hề làm gì cả sai, nhưng lại luôn có một loại ảo giác hắn đang bắt nạt Thẩm Chu.
Thấy Lăng An Tu không nói lời nào, Thẩm Chu lại nói: "Lời nói từ chối, em không để ý đâu, thật sự. Anh bận bịu cả ngày nay rồi, phỏng chừng cũng mệt mỏi, vẫn là đừng đi..."
Lăng An Tu không nhịn được nói: "Tôi nói này, em có phiền hay không hả!"
Thẩm Chu trừng ánh mắt, bộ dáng vô tội.
"Xin lỗi, ngữ khí của tôi có nặng chút." Lăng An Tu đông cứng, "Thế nhưng tôi đã quyết định, cho nên xin em đừng nhõng nha nhõng nhẽo, OK?"
Hai người một đường không nói gì mà đi tới trường học Thẩm Chu. Thẩm Chu thích chơi bóng rổ, trong hai năm bọn hắn qua lại này, Lăng An Tu thường thường cùng y đến trường học chơi bóng. Hắn lúc còn trẻ đều bận rộn phấn đấu vì sự nghiệp, sau khi thu được thành công, phần lớn thời gian rảnh cũng tiêu vào tửu sắc, hiện tại lẫn trong một đám sinh viên, Lăng An Tu không cảm thấy bất tiện chút nào, trái lại cảm giác mình tràn đầy sức sống. Quan trọng hơn là, thanh niên trên sân bóng rỗ đều tương đối đẹp mắt.
Nhưng hôm nay Lăng An Tu cũng không có tâm tình gì đến xem mỹ thiếu niên, đánh không tới mấy phút liền cảm thấy hơi mệt chút. Thẩm Chu nhìn bộ dáng hắn mồ hôi dầm dề, ân cần nói: "An Tu, anh không sao chứ?"
Lăng An Tu phất tay một cái, "Già rồi già rồi."
Thẩm Chu cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: "Anh không hề già chút nào."
Lăng An Tu thầm nghĩ: Đều sắp bốn mươi còn chưa già."Tôi nghỉ ngơi một lúc, em tiếp tục."
Thẩm Chu do dự nói: "Một mình anh có nhàm chán hay không? Em ở cạnh anh."
"Tuyệt đối đừng. Em ở cạnh tôi, tôi cũng không đến gần các người đẹp khác được ." Lăng An Tu nói đùa.
Thẩm Chu há há mồm, tựa hồ muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nói gì, mím môi không vui mà đi.
Lăng An Tu ngồi ở một bên khán đài sân bóng rổ, vẫn cảm thấy nóng, trực tiếp lên xe, mở máy điều hòa nghe âm nhạc.
Lăng An Tu nhắm mắt lại, mới vừa nghỉ ngơi không bao lâu, đã có người gõ cửa sổ xe của hắn, hắn hạ kính xe xuống, chỉ thấy một thiếu niên đẹp trai đeo kính mắt, mặt không đổi sắc nhìn hắn.
"Tiểu An? Sao cậu ở đây?" Lăng An Tu mở cửa xe, ra hiệu Tiểu An lên xe, "Còn đeo kính."
"Đây là trường học của tôi, tôi ở đây rất bình thường. Còn kính mắt, tôi cảm thấy đeo lên sẽ trưởng thành hơn một chút."
Lăng An Tu nhìn thời gian, "Đã giờ này rồi, sao mà cậu vẫn chưa quay về?"
"Có một nữ sinh sau khi hết tiết ngăn cản tôi, " Tiểu An bình tĩnh, không chút lúng túng nào, "Cô ấy tỏ tình với tôi."
"..." Lăng An Tu quá mức kinh ngạc, cũng không biết nên bày ra biểu tình như thế nào.
"Rất kinh ngạc?"
"Thì, cũng không phải." Lăng An Tu đàng hoàng nói, "Chỉ là bộ dáng này của cậu, thực sự không thể đem chuyện tình cảm liên hệ với nhau. Nói đi, cậu thật sự biết cái gì là tình yêu sao sao?"
"Tình yêu là một loại chương trình sinh vật, thời điểm nhân loại rơi vào bể tình đại não không ngừng thả ra một chất hóa học đặc biệt, chất dẫn truyền thần kinh dopamine, norandrelanine..."
Lăng An Tu quyết đoán đánh lời Tiểu An, "Cậu quả nhiên không biết."
"Thứ tôi biết so với những gì con người biết đến tong vòng 500 mét còn nhiều hơn, anh lại còn nói tôi không biết cái gì là tình yêu?"
"Được rồii, có lẽ cậu biết, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không biết biểu đạt nó."
Tiểu An nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Lăng An Tu, cảm xúc trong đôi mắt nháy mắt liền thay đổi, cặp mắt đào hoa kia hơi nhếch lên bên trong bao hàm tâm tình mãnh liệt. Lăng An Tu từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy Tiểu An như vậy, nhất thời lại có chút thất thần.
Tiểu An từ từ ghé sát vào Lăng An Tu, không biết có phải là ảo giác Lăng An Tu hay không, hắn cư nhiên cảm thấy hô hấp ấm áp của Tiểu... Việc này rất không khoa học, thân là người máy Tiểu An sẽ không có hơi thở.
Trên môi một mảnh ấm áp, đại não Lăng An Tu hỗn loạn tưng bừng, ý nghĩ duy nhất chính là, Tiểu An chỉ là người máy giống con người, thật sự là... Quá giống người .
"Ầm!"
Nghe một tiếng vang thật lớn, Lăng An Tu nhanh chóng cùng Tiểu An buông ra, nhìn qua cửa sổ, hắn có thể thấy hai mắt Thẩm Chu đỏ bừng đứng ở bên cạnh.
Lăng An Tu mở cửa xe, cau mày nói: "Em kiềm chế một chút, xe tôi đây rất đắt..."
Thẩm Chu không để ý tới Lăng An Tu, mà trực tiếp đánh về phía Tiểu An, một quyền liền vung lên, "Anh ấy là bạn trai tôi!" Thẩm Chu không khống chế được chính mình, cũng không che giấu được thanh âm run rẩy.
Chỉ cần Tiểu An không muốn, xã hội hiện đại không người nào có thể tạo thành thương tổn đối với cậu, cậu hơi nghiêng người, lại tránh được một quyền.
Lăng An Tu cảm thấy bất ngờ, hắn quen Thẩm Chu lâu như vậy, tính tình Thẩm Chu rất ôn hòa, đối với người nào cũng đều là một bộ nho nhã lễ độ, Lăng An Tu chưa từng thấy y vì ai mất khống chế. Không nghĩ tới con thỏ nhỏ ôn nhu một khi tức giận cũng đáng sợ như sói.
Thẩm Chu tàn nhẫn mà tóm chặt cổ áo của Tiểu An, dùng sức đem cậu đẩy lên trên xe, "Cậu không phải bảo đảm với tôi giữa các người không có gì à! Cậu không phải nói cậu và anh ấy không phải tình yêu à! Cậu vừa đang làm gì!"
Tiểu An nhàn nhạt nói: "Tôi giải thích cho anh ta hiểu cái gì gọi là tình yêu."
Thẩm Chu sững sờ, sắc mặt càng ngày càng khó coi, giọng khàn khàn: "Cậu coi tôi là đứa ngốc sao?"
Tiểu An bỏ tay Thẩm Chu ra, chỉnh lý quần áo của chính mình vừa nói: "Sự thực chính là như vậy, tin hay không là tùy anh."
"Tô An, tôi nói lại lần nữa, Lăng An Tu là bạn trai của tôi, cậu cách xa anh ấy một chút."
"Anh có tư cách gì nói với tôi như vậy..."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Lăng An Tu bị bọn họ làm cho đau đầu, vừa định khuyên can, điện thoại di động liền vang lên. Chờ khi hắn nhận điện thoại xong trở về, bầu không khí giữa hai người càng thêm gay go. Thẩm Chu mặt đầy phẫn nộ, Tiểu An ngược lại là rất bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không đem Thẩm Chu coi là chuyện đáng kể.
"Các cậu chớ ồn ào, Tô Hàn xảy ra vấn đề rồi."
Ánh mắt của hai người đồng loạt chuyển hướng Lăng An Tu.
Lăng An Tu biểu tình rất phức tạp, cũng không biết là cao hứng hay là phiền muộn."Vừa rồi Nguyễn Tthành nói cho tôi biết, Tô Hàn bị hủy bỏ tư cách dự thi."
Tức giận trong mắt Thẩm Chu nhất thời biến thành khiếp sợ, "Tại sao?"
"Cụ thể Nguyễn Thành cũng không tiện ở trong điện thoại nói, hiện tại tôi đi Phong Âm để làm rõ chuyện, các cậu không làm ồn nữa, tôi liền đưa các cậu cùng đi."
Tiểu An nói: "Anh đưa Thẩm Chu đi, tôi đối với chuyện của Tô Hàn không có hứng thú."
Thẩm Chu khó có thể tin: "Cậu ấy là anh trai cậu!"
"Cái này không cần anh nhắc nhở."
Lăng An Tu bất đắc dĩ nói: "Hai người các cậu im miệng cho tôi, lên xe!"
Vừa đi vào văn phòng tổng tài Phong Âm, Lăng An Tu cũng cảm giác được một trận áp suất thấp. Nguyễn Thành đang tối sầm mặt lại ngồi ở bàn, Lăng An Tu vội vã lộ ra nụ cười rực rỡ: "Tiểu Thành, chuyện gì khiến cậu tức giận như vậy?"
Nguyễn Thành tàn bạo mà trừng Lăng An Tu, "Tôi là vì nể mặt cậu mới ký hợp đồng với Tô Hàn, kết quả... Cậu khiến tôi sau này ở cái giới này đặt chân vào chỗ nào!"
"Trước tiên cậu bình tĩnh một chút, đến cùng xảy ra chuyện gì? Tô Hàn