Giọng điệu quen thuộc đến nỗi tôi không cần ngẩng lên cũng biết người vừa nói là ai.
Vốn dĩ tôi đã tìm nơi khuất nhất để ngồi nhưng vẫn bị họ phát hiện ra, đúng là đủ xui xẻo mà!
Tôi còn chưa kịp nghĩ nên làm gì tiếp theo thì khay cơm trên tay tôi đã bị Khánh Duy hung hăng giật lấy.
Giờ mà tôi còn không đoán được ý đồ của bọn họ thì đúng là thằng đần!
Tôi xách túi nilon đứng lên nhanh chóng đi sang chỗ khác, nhưng Thái Hoàng đứng trước lập tức nhấc chân đạp mạnh tôi ngã ngồi lên ghế.
“Bạn gặp người quen mà không biết chào hỏi sao?” Thái Hoàng mặc một chiếc áo sơ mi cài kín cổ, nếu người ngoài nhìn vào chắc tưởng rằng hắn đang truy hỏi tội phạm ấy, hắn dùng chất giọng nhã nhặn nói tiếp:
“Bạn làm gì mà ăn ngấu nghiến như thế, Khánh Duy, chỉ cho bạn ấy cách ăn tử tế đi!”
“Ô kê bạn ha h…”
Ngay lập tức khay thức ăn đã bị Khánh Duy ném thẳng vào mặt tôi.
Canh chảy tràn lan khiến mặt tôi vừa rít vừa rát, tôi vội vã đưa tay gạt hết thức ăn bám trên mặt cho đỡ nóng.
Cực chẳng đã hét lên một tiếng dài.
“AA!”
Mấy người này tưởng mình là ai? Là cậu ấm nhà giàu liền có thể làm xằng làm bậy? Nghĩ rằng quen với Khải Đăng thì có thể mọi lúc trừng trị tôi? Là muốn trút giận hay thỏa mãn thú tính trong người?
Tôi cầm chắc khay thức ăn đập mạnh xuống chân Thái Hoàng rồi thừa cơ thoát ra, nhưng Khánh Duy nào đứng yên nhìn tôi rời đi như vậy, gã giật ngược tôi lại rồi hung hăng tát cho tôi một cái đau điếng.
Mỗi lần trừng trị tôi, việc Khánh Duy làm đầu tiên là vung cho tôi một cái tát chuẩn xác, mạnh đến mức da thịt tôi nóng ran run rẩy, nếu có móng tay gã nhất định sẽ cào nát da mặt tôi.
Lực tát kh ủng bố đến mức tôi nhiều lần tự hỏi tôi đã đắc tội với gã ư? Nhưng từ nhỏ mỗi khi tôi ngoét miệng chào thì gã đều đi thẳng không đếm xỉa tới tôi, ngay cả giao tiếp còn không thể thì làm sao tôi có thể chọc giận gã chứ!
Con giun xéo lắm cũng quằn, tôi tức giận trừng mắt nhìn gã, hai tay siết chặt tới mức có thể kêu lên răng rắc.
“Thế nào? Muốn đánh lại tao sao? Mày ăn gan hùm mật gấu rồi hả? Hay để tụi tao dạy mày cách sống cho ra dáng một kẻ tội đồ!”
Nói rồi hai người bọn chúng liên tiếp đấm đá lên người tôi, tôi cũng không vừa cầm khay thức ăn đánh lên người họ, nhưng chân tay tôi yếu ớt, lại còn là lấy một địch hai, tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng từng tấc da thịt không ngừng đau ê ẩm.
“Này, ba người kia, có biết nơi đây là bệnh viện không, gây gổ thì ra ngoài mà gây gổ! Bảo vệ đâu cả rồi?”
Giọng phụ nữ trung niên vang lên, áng chừng lúc này đã vào ca làm nên mọi người dần qua lại đông hơn, tiếng động ở đây lớn như vậy nên rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Mấy chú bảo vệ mãi mới gỡ được tôi ra khỏi hai người họ, mặt mũi tôi lấm lem toàn mùi thức ăn, còn quần áo cũng lôi thôi lếch thếch.
Mà bọn họ cũng chẳng còn dáng vẻ phong lưu công tử nữa.
Người giàu ưa sĩ diện, huống hồ là hai kẻ công tử bột này, sau khi buông tôi ra họ lập tức dong buồm chạy thẳng ra cổng.
Tôi ở lại cảm ơn mấy chú bảo vệ rồi cùng họ dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ.
Vậy