Lúc này xe khách vừa ra khỏi Sài Gòn và chạy bon bon trên quốc lộ 1A, hai người chia nhau áp sát hai bên trái phải, tôi lập tức cảm thấy một mũi dao lạnh lẽo đang kề sát bên hông tôi.
Một người đàn ông thứ ba cũng từ hàng ghế đầu ngồi dậy, súng ngắn rút ra đặt ngay gáy người tài xế lớn tuổi.
“Muốn sống thì mau chóng mở cửa xe cho tao!” Giọng người đàn ông gằn lên khiến cả phòng xe lặng ngắt như tờ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người tài xế, có mấy tiếng thút thít của con nít không nhịn được nấc lên.
Hành động diễn ra quá nhanh và có chút không tưởng giữa thời đại hoà bình khiến bác tài bất ngờ nên vô lăng chuyển hướng lệch sang đường xe máy, xe đánh lái ngoằn ngoèo một hồi mới trở về làn đường cho xe bốn bánh.
Một tiếng “cách” vang lên giữa hiện trường im ắng, cửa trước và sau xe nhanh chóng bật mở.
Tôi bị hai gã đàn ông bắt đứng dậy và nhảy khỏi xe khách.
“Bịch bịch bịch!” Hai gã vẫn kiềm chắc hai bên người tôi và theo tôi ngã nhào vào lề đường bên trong, tôi bị lăn mấy vòng khiến tay chân xước một mảng lớn, chưa kịp đứng dậy đã bị hai người nhào tới xốc tôi lên như xốc một bao hàng.
“AA!”
Tôi lập tức la lên khi nhìn thấy một chiếc hummer đen bóng từ đằng sau lao đến, xe chạy song song với bọn tôi và một cánh tay thô chắc dang ra như muốn kéo ba người chúng tôi lên xe.
Nhưng một bàn tay to sần lập tức bịt chặt miệng tôi, một đống bột trắng với mùi vị đắng chát tức thì xông vào khoang miệng, âm thanh ú ớ lặng dần, mí mắt tôi nặng nề kéo xuống, tôi bất tỉnh mặc cho họ lôi tôi vào trong xe.
Đến khi tôi tỉnh lại đã thấy mình bị treo lơ lửng giữa một nơi hẻo lánh im lìm.
Tôi chỉ dựa vào thính lực mà đoán như thế bởi vì hai mắt tôi đã bị một mảnh vải đen dày phủ kín.
Mùi cỏ và đất bùn ngai ngái theo gió xộc vào mũi tôi, tiếng gió rít lên những âm thanh réo rắt kinh hồn như ma quỷ thét gào khiến tôi đoán được nơi đây là một công trường, âm thanh đó chính là gió lùa qua những ống nhựa hạng lớn tạo thành.
Vậy có lẽ đây là một công trường bỏ hoang giữa một vùng quê hẻo lánh?
Tôi đoán như vậy bởi vì từ nãy giờ không hề nghe thấy tiếng người nói chuyện hay tiếng dụng cụ nện vào nhau của thợ xây nhà.
Nhưng càng khiến trí não tôi xoay vòng hơn, đó là người bắt tôi đến đây rốt cuộc là ai?
Tôi không ngừng nhớ tới hai ngày kinh hoàng tại căn biệt thự bỏ hoang lần trước.
Tôi vẫn còn nhớ rõ hai gã đàn ông ma quỷ đó kháo nhau rằng tiêm mai thuý cho tôi xong sẽ nhận được một số tiền hậu hĩnh.
Đương nhiên có người giật giây đằng sau, tôi biết có người muốn hãm hại tôi nhưng tuyệt nhiên không nói với ai bất cứ một lời gì về ngày hôm đó.
Không phải tôi sợ khi nhắc đến quá khứ kinh hoàng mà bởi vì biết rõ sẽ không một ai tin tôi, không một ai tình nguyện nghe tôi nói hay vì tôi đứng ra điều tra.
Tôi là cái thá gì đáng để được mọi người quan tâm và đòi công bằng cơ chứ?
Cũng không cần trào phúng chính mình thêm nữa, tôi chỉ đang nghĩ liệu người đứng sau lần đó và người bắt cóc hôm nay có liên quan gì không?
Hay chẳng lẽ cả hai chính là một?
Ngoài anh ra, thì một người căm thù tôi sâu sắc, muốn đoạ đày tôi, muốn giết chết tôi sẽ là ai?
Giữa một mớ bòng bong hỗn loạn, hai chữ “Khánh Duy” bất chợt lướt ngang qua đầu tôi.
Lẽ nào là hắn?
Tôi đã làm gì để hắn hận đến muốn giết tôi thế này?
Anh hai đã sống, anh thì không hề yêu tôi, vậy điều gì khiến hắn làm ra những điều kinh khủng này?
Tôi không biết, cũng không chắc chắn người đó có phải Khánh Duy hay không?
Trong lúc tôi rối rắm giữa hàng tá suy nghĩ lẫn lộn, phía sau tôi chợt vang lên tiếng bước chân chậm rãi nện lên bậc thang càng lúc càng gần, thoáng chốc đã áp sát ngay sau người tôi.
“Ha ha!” Một tiếng người quái đản do sử dụng máy biến thanh vang lên khiến tôi sởn da gà.
Là ai?
Một cú đá mạnh mẽ thúc thẳng vào người hất thẳng cơ thể tôi lao về phía trước, hông tôi đau điếng như nghe được tiếng xương răng rắc, cơ thể tôi di chuyển tới lui trong không trung như quả lắc