Hơn một tháng nay, tôi cứ có cảm giác đang bước đi trên mây.
Sở dĩ nói vậy là bởi vì tôi đi đến đâu, thì ba bốn người vệ sĩ đứng cách tôi chừng mười bước chân liền bê ghế bê thuốc cun cút chạy theo tôi.
Còn dì giúp việc mỗi khi đi chợ chỉ hỏi tôi thích ăn gì, cần mua gì mà trực tiếp phớt lờ nhu cầu của anh luôn.
Ngay cả tủ lạnh cũng toàn những món tráng miệng beo béo mà tôi yêu thích như bánh flan và kem cheese chẳng hạn.
Nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, tóm tắt bằng câu này cũng không ngoa chút nào.
Giống như sáng hôm nay, anh có việc ra ngoài nên tôi đành nhàm chán nằm dài trên ghế để sưởi nắng trong sân.
Những ngày cuối đông, không khí tuy hanh hao nhưng hương xuân phảng phất khiến cảnh vật đều rộn ràng nảy mầm thay lá.
Tôi vừa uống sữa nóng vừa ngắm nhìn mấy khóm hồng đang đong đưa trên cao chợt nghe thấy chuông cửa lanh canh vang lên.
“Bác sĩ Trương tới rồi, đang chờ cậu trong phòng khách.”
Vào giờ này, bác sĩ Trương sẽ đều đặn tới thăm khám và giúp tôi xoa nắn hai cánh tay.
Mỗi ngày đều thế nên tôi không ngại bác xa lạ mà trái lại còn có chút chờ mong.
Tôi thả chân đứng lên nhưng bởi vì động tác đột ngột nên đầu óc choáng váng hồi lâu mới có thể đứng vững, lúc này lại nghe tiếng đàn ông trung niên từ tốn vang lên:
“Cháu cứ ngồi đấy, ở đây không khí trong lành rất tốt để thư giãn tinh thần.” Bác sĩ Trương từ xa đi tới đang nhìn tôi và cười từ ái.
Lần này đầu óc không còn trì trệ nên tôi mới có dịp nhìn kỹ bác, dáng bác cao mà mảnh, lúc di chuyển thì khoan thai và nhẹ nhàng khác hẳn kẻ tục tằng như chúng tôi.
Gương mặt bác sĩ Trương tuy không sắc sảo nhưng thanh tú thoát tục, dường như tuổi tác đã bỏ quên nên nhìn bác giống như chỉ khoảng ba lăm ba sáu tuổi, mấy nét chân chim hiện bên khoé mắt mỗi khi bác cười càng toát lên phong thái trầm ổn và từng trải mà những người trẻ tuổi không cách nào sánh bằng.
“Mặt bác dính lọ hay sao cháu nhìn chăm chú vậy?”
Tôi từ cơn mơ màng trở về thực tại, đầu ngẩng lên nhìn bác cười một cái, theo thói quen mấp máy môi bày tỏ.
Cháu chào bác!
“Nhìn cháu ngày càng có sức sống hơn, cháu thử nhấc hai tay để trước mắt bác xem nào.”
Tôi gật đầu, cố gắng nâng hai cánh tay đặt trước người bác sĩ Trương.
“Giỏi lắm, bây giờ thì cháu hãy nắm và duỗi hai bàn tay ba lần đi.”
Dạo gần đây hai cánh tay tôi đã có thể dễ dàng nâng lên hạ xuống, bàn tay cũng có thể nghe theo tôi sai khiến, tuy không linh hoạt như trước nhưng vẫn có thể làm những việc cơ bản giống như cầm nắm và chỉ trỏ.
Bác sĩ Trương ngồi bên cạnh vẫn chăm chú nhìn tôi, thi thoảng còn khen tôi mấy câu khiến lòng tôi hở hở không thôi, cũng tự nhiên xem bác như một người cha thứ hai.
“Nhanh hơn hôm qua ba giây rồi, cháu mỗi ngày đều tiến bộ hơn trước nhiều lắm, chẳng mấy chốc cháu sẽ có thể cử động khớp ngón tay như thường.” Bác nói xong thì thả xuống tay tôi một cây bút chì, nhỏ nhẹ nói:
“Bây giờ thì cháu vẽ vòng tròn đi, vẽ chầm chậm thôi.”
Tôi nắm chặt bút chì, bàn tay