Lần này tất nhiên Khương Tiêu sẽ không ngủ tại nhà họ Lận.
Anh vô cùng tỉnh táo.
Cho cá ăn xong, khoảng hơn tám giờ anh đã rời khỏi nhà họ Lận.
Lận Thành Duật muốn đưa anh về lại bị từ chối.
"Hôm nay cảm ơn cậu, tôi muốn một mình đi quanh quanh."
Một thời gian rồi Khương Tiêu không đến Liễu Giang.
Trên đường về, anh tranh thủ xem qua, Liễu Giang năm 2010 đã rất ra dáng ra hình.
Anh cố tình lái xe đi vòng sang nơi mình từng ở, xem qua khu công nghiệp rồi đi tiếp tới mấy khu chung cư.
Anh ở quá nhiều nơi, ngoài căn hộ cũ trước kia, hồi mới kiếm được tiền còn thuê căn hộ chung cư cao cấp một tầng.
Lúc đó thấy như vậy vừa lạ vừa sang, thực tế lại chẳng hề phù hợp với thói quen sống của anh.
Ở tầng ba mươi mấy, cao và rộng quá, vòng tới vòng lui, lúc xuống xem Khương Tiêu hoa hết cả mắt nên chỉ ở nửa năm, sau khi trang hoàng biệt thự xong lập tức dọn đi.
Bây giờ tòa chung cư này cũng đã được trang trí xong, khá gần với trung tâm thành phố.
Khương Tiêu đỗ xe ven đường nhìn thoáng qua, vẻ ngoài của nó vẫn như cũ, tuy nhiên công ty xây dựng đã thay đổi thành Vịnh Giang của Lận Thành Duật.
Lái xe tới khu biệt thự từng ở trước kia, Khương Tiêu biết đây cũng là dự án của Vịnh Giang.
Nơi này khác trong ký ức bởi vì biệt thự chưa được xây xong, tuy nhiên cũng nhìn ra dáng dấp cơ bản.
Anh không hình dung được cảm xúc của mình, chỉ đứng lặng cạnh xe nhìn ngắm một lát, lòng hơi buồn bã.
Hôm nay khi cho cá ăn ở nhà cổ bên kia, anh nhớ ngày xưa mình cũng từng nuôi cá trong nhà.
Vườn hoa của biệt thự nhỏ có một hồ nước với hòn non bộ rất bé, dĩ nhiên không bằng một phần hai mươi của nhà họ Lận.
Có lẽ vì diện tích nhỏ nên gặp vấn đề về cung cấp oxy, Khương Tiêu nuôi gì cũng được, chỉ không nuôi sống được mấy con cá đó.
Cá lớn hay cá nhỏ cũng như nhau, mua về chưa được vài tháng đã ngửa bụng chết hết.
Sau này Khương Tiêu không nuôi nữa, san lấp cái hồ kia để trồng cây khế, cây kết quả trong rất nhiều năm.
Lận Thành Duật dẫn Khương Tiêu đi ngắm cá khiến anh nhớ đến việc này, bất giác định hỏi xem y có nhớ chuyện đó hay không, coi như tán gẫu, thế nhưng lời chỉ dừng nơi đầu môi chứ chưa thốt ra ngoài.
Anh im lặng nghe Lận Thành Duật tìm chủ đề trò chuyện, thỉnh thoảng đáp lời vài câu.
Nhưng sau khi ra về, anh lại tự lái xe tới đây, nhớ về một việc nhỏ như vậy.
Thâm tâm anh cho rằng Lận Thành Duật sẽ không nhớ đâu, lúc ấy cậu ta bận rộn lắm mà.
Chính vì cam chịu như vậy nên nói ra cũng bị tẻ ngắt vô vị thôi.
Khương Tiêu ở đó nhớ lại chút chuyện nhỏ như hạt mè, cúi đầu cười khẽ.
Bầu không khí cạnh công trường không mấy trong lành, anh chỉ dừng tại đó một lát rồi lái xe đi luôn.
Anh không thể nào ở lại được, sáng mai công ty còn phải mở họp.
Tối nay, Lận Thành Duật thấy bầu không khí không tệ, dù Khương Tiêu ở có một lát nhưng được vậy cũng tốt rồi.
Y lăn qua lăn lại nhớ về thái độ của Khương Tiêu, nghĩ xem rốt cuộc cảm nhận của anh khi đó thế nào? Liệu có thoải mái lúc ở bên nhau kiểu này không? Lần tới mình mời anh ấy tới đây, anh ấy sẽ đồng ý chứ?
Vui quá, y lại nghĩ đến chuyện khác.
Bây giờ y đã biết Khương Tiêu không ghét mình đến thế.
Làm bạn bảy, tám năm, là nước chảy đá mòn hay quen rồi đều được hết, dù sao anh ấy cũng đã chấp nhận phần nào.
Thế nhưng y cứ cảm giác Khương Tiêu không muốn nói gì với mình.
Chẳng hạn như hôm nay, phần lớn là lời của y, Khương Tiêu đáp lại vài câu, hiếm khi chủ động nhắc tới điều chi.
Khương Tiêu chắc chắn không phải người tính tình lạnh nhạt.
Hiện tại nhắc về chuyện kinh doanh bọn họ còn trò chuyện được đôi câu, song hễ nói đến chủ đề khác, Khương Tiêu lại trở nên rất kiệm lời.
Từ lâu về trước, chuyện gì Khương Tiêu cũng sẵn sàng nói với y.
Anh ấy rất hay kể chuyện, cách kể còn siêu lôi cuốn, sống động như thật.
Chỉ nghe anh nói thôi mà Lận Thành Duật cũng thấy bớt đi những mỏi mệt, dù là chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống thôi cũng thú vị.
Giờ đây lại khác rồi.
Dường như anh ấy không biết nên nói gì với mình, hoặc biết nhưng không có hứng nói.
Đây là khoảng cách mình phải đối mặt.
Lận Thành Duật hiểu rõ trong lòng rằng việc chấp nhận một người quen thuộc trở thành bạn bè, không ghét đối phương ở bên mình cách việc trở thành người yêu một lần nữa xa biết mấy.
Không sao, không sao hết.
Y lăn lộn trên giường, tiếp tục lấy điện thoại ra ngắm ảnh Khương Tiêu, lần nữa dấy lên hy vọng.
Qua 8 năm, năm nay y 22 tuổi, vẫn trẻ măng, còn cột mốc 8 năm tiếp theo và rất nhiều năm sau này nữa.
Y và Khương Tiêu vẫn còn thời gian.
...!Chẳng qua lại có thêm một Phó Nhược Ngôn.
Người này xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn.
Nhờ mối quan hệ hợp tác với Vô Hạn, dạo gần đây hắn đã có lý do xuất hiện công khai bên cạnh Khương Tiêu.
Chúng Sâm đang là cổ đông lớn của công ty Khương Tiêu.
Ngoài cổ phần Chúng Sâm và nhân sự Vô Hạn đang nắm giữ, phần lớn cổ phần vẫn nằm trong tay Khương Tiêu.
Việc kinh doanh của công ty do anh làm chủ, Lâm Đào Thanh cũng có ý này, đem đến cho anh sự chủ động linh hoạt.
Sau khi khoản đầu tư đầu tiên tới đúng chỗ, Khương Tiêu mở rộng đội ngũ kỹ thuật, tiến hành tối ưu hóa trang web mua sắm.
Đồng thời, phòng Marketing cũng tuyển được kha khá người mới, bàn bạc liên hệ được thêm nhiều nhà sản xuất gia nhập.
Chúng Sâm cũng hỗ trợ không ít tại phương diện này, lôi kéo được vài thương hiệu lớn tham gia.
Các mặt hàng của Vô Hạn bây giờ đã cực kỳ đa dạng, hiệu suất chi phí chiếm thế mạnh so với các xí nghiệp cùng loại.
Hướng chi tiền chủ yếu của Khương Tiêu bây giờ nằm ở việc quảng cáo.
Anh liên tục quảng cáo ở các địa phương thuộc vùng Lệ Thị - Thâm Thành - Liễu Giang.
Trước đó, Vô Hạn đã có chút tiếng tăm ở các thành phố khác trong tỉnh, hiện giờ chuẩn bị thừa thắng xông lên, tiến thêm một bước, tạo dựng thương hiệu trong tỉnh, sắp tới mở rộng phạm vi ra khắp cả nước.
Khoản đầu tư từ Chúng Sâm không được sử dụng hết trong một lần mà là chi tiêu lần lượt tùy theo tình hình.
Người ta đổ vào hơn hai mươi triệu, Khương Tiêu phải cho nhà đầu tư thấy rõ hiệu quả thì mới lấy được khoản đầu tư kế tiếp.
Tuy công ty có bộ phận Marketing nhưng chuyên gia trong lĩnh vực này vẫn là Phó Nhược Ngôn.
Phó Nhược Ngôn hiểu nỗi khó xử của anh.
Vì vậy, hắn đã tới tìm Khương Tiêu, đưa ra cho anh một đề nghị hợp tác cực khó chối từ.
"Tôi đã ký kết với show tuyển tú mà em đề xuất lúc trước, bản quyền phát sóng độc quyền trên mạng.
Nếu em quảng cáo ở đài truyền hình hoặc chạy tiêu đề thì hơn hai mươi triệu này chưa đủ đốt, càng ở giai đoạn vàng, giá quảng cáo càng đắt, chẳng bằng chạy quảng cáo