CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..
-....-.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Khương Tiêu vốn không hề coi trọng chuyện này.
Anh và Lận Thành Duật đã không gặp nhau một năm rồi.
Nhớ lại thì đại khái là sau khi phát hiện dấu vết trên cơ thể mình, cậu ta đã phát điên một trận rồi nguôi dần.
Khương Tiêu cho rằng y bị k1ch thích nên đã từ bỏ.
Hôm nay bọn họ chỉ gặp nhau trên sân kinh doanh.
Đối phương cũng không nhiệt tình lắm, trò chuyện được đôi câu thì Khương Tiêu rời khỏi đó, y cũng không theo sau.
Kế tiếp, sự chú ý của anh bị những người khác thu hút, thành ra càng không rảnh để ý đến y.
"Đừng ghen mà." Khương Tiêu chẳng hề lo âu, trái lại cười hì hì nhìn Phó Nhược Ngôn: "Một lần này thôi anh, về sau sẽ không có nhiều tình huống đụng mặt."
Đâu phải gặp riêng, bọn họ nói chuyện với nhau trước bàn dân thiên hạ.
Thế nhưng trong lòng Phó Nhược Ngôn cất giấu những chuyện Khương Tiêu không biết.
Chuyện lần trước Lận Thành Duật ra tay, thêm cả chuyện gặp nhau hôm nay, hắn thấy ánh mắt kia của y rõ là chưa từng từ bỏ Khương Tiêu.
Dù ra sao đi chăng nữa, nhớ đến bài học trước đây, Phó Nhược Ngôn sẽ không nổi giận với Khương Tiêu.
Có nghĩ nhiều đến mấy, hắn cũng không thể bộc bạch với Khương Tiêu.
Không tiện nhắc thêm về chuyện Lận Thành Duật.
Tuy nhiên, khi Khương Tiêu kể đến việc địa chỉ mới của Vô Hạn nằm gần công ty y, Phó Nhược Ngôn lại thấy hơi gượng gạo.
Hôm nay gặp người ta, Khương Tiêu cũng mới biết chuyện này.
Tổng diện tích khu vực được khai phá rất lớn, Khương Tiêu chỉ mua một mảnh đất nhỏ trong số đó.
Suốt quá trình đàm phán, anh chủ yếu tiếp xúc với chính quyền địa phương, nào thừa hơi sức tìm hiểu về những công ty trong và ngoài khu vực này.
"Địa chỉ đã được chốt rồi sao em?" Về đến nhà, Phó Nhược Ngôn vẫn không nén nổi suy nghĩ, nhắc lại: "Không thể sửa đổi lần nữa ư?"
"Anh đừng nói đùa." Khương Tiêu xua tay, cho rằng hắn đang trêu anh: "Cái này thực sự không thể sửa đâu."
Anh đã mua cả đất rồi, sao mà trả lại được.
Phó Nhược Ngôn cũng biết cách nghĩ này quá đáng thật, nhíu mày không nói tiếp nữa.
Thôi, về sau cùng lắm mình giám sát chặt chẽ hơn là được.
Nên bớt để Khương Tiêu tới mấy buổi tụ tập lộn xộn này.
Tiếp theo chỉ còn chuyện xây dựng.
Khương Tiêu không tới công trường nên không có cơ hội gặp mặt người nào đó.
Cơn ghen của Phó Nhược Ngôn cũng dừng tại đây.
Chẳng qua, một số chuyện tưởng đã chôn vùi sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra.
Năm nay, Khương Tiêu ít đi công tác hơn.
Nhờ vậy, anh có thời gian chiêu đãi bạn bè một cách tử tế.
Năm nay, Diệp Ảnh Ảnh cũng trích thời gian đến Lệ Thị thăm anh như lời hẹn năm ngoái.
Năm ngoái, phòng làm việc của anh chàng dẫn đầu trong làn sóng đưa sản phẩm văn hóa và sáng tạo vào Vô Hạn.
Khương Tiêu đã đề xuất cho anh chàng cơ cấu đầu tư đáng tin cậy.
Cầm khoản đầu tư, bằng chính ý tưởng và nguồn nhân lực của mình, Diệp Ảnh Ảnh đã làm ra rất nhiều goods của các tác phẩm nổi tiếng trên mạng.
Một số người sáng tạo sợ phiền phức bởi công đoạn sản xuất goods rất rắc rối.
Xưởng sản xuất có uy tín hay không? Chọn nguyên vật liệu kiểu gì? Làm thế nào để đảm bảo được chất lượng? Giao hàng và đổi trả hàng cho khách ra sao? - Đây cũng là những kiến thức chuyên môn cần trau dồi, người ngoài ngành thường xuyên bị lừa.
Có công ty chuyên nghiệp làm đại lý, đồng thời bảo đảm về mặt chất lượng và giảm được giá cả thì tốt rồi.
Dưới tình hình này, Diệp Ảnh Ảnh đã gây dựng nên chút tiếng tăm.
Khi sản phẩm ra lò, anh chàng tiếp tục phối hợp với Khương Tiêu tiến hành hoạt động marketing.
Quy mô phòng làm việc ngày một lớn, Diệp Ảnh Ảnh cũng bận lên theo, mãi sang năm nay mới có thời gian nhận lời mời của Khương Tiêu, tới Lệ Thị thăm thú.
Máy bay hạ cánh tại sân bay Lệ Thị.
Vừa xuống, Diệp Ảnh Ảnh đã tặng Khương Tiêu một cái ôm.
"Tiêu à, mày đúng là ngôi sao may mắn của tao!" Anh chàng nói: "Tao không biết phải cảm ơn mày thế nào mới được."
Năm ngoái, trước khi gặp Khương Tiêu, anh chàng còn đang cặm cụi vẽ tranh, ý tưởng trong đầu toàn những thứ bay bổng xa vời, chưa bao giờ ngờ phòng làm việc của mình có thể phát triển được như ngày hôm nay.
Khương Tiêu còn phải cảm ơn anh chàng đây.
Nhánh hàng văn hóa và sáng tạo càng ngày càng rộn ràng.
Trước khi gặp Diệp Ảnh Ảnh, Khương Tiêu không nghĩ còn có một mảng như vậy tồn tại, đem đến cho Vô Hạn lối đi rộng mở.
"Đi thôi." Khương Tiêu dẫn anh chàng ra ngoài: "Tao sẽ dẫn mày đi chơi thật vui ở Lệ Thị."
Thành phố Lệ Thị được mệnh danh là "kinh đô ẩm thực", nền tảng văn hóa rất sâu sắc.
Khương Tiêu dẫn bạn dạo quanh một vòng cũng ngạc nhiên phát hiện mình còn chưa đi thăm thú Lệ Thị tử tế.
Tham quan một số danh lam thắng cảnh nổi tiếng mà anh còn lạ lẫm hơn cả Diệp Ảnh Ảnh.
Tối hôm ấy, Phó Nhược Ngôn tới đây ăn cơm cùng anh sau khi tan làm.
Ba người tụ tập, Diệp Ảnh Ảnh đã thoải mái hơn nhiều.
Tính tình anh chàng vốn hoạt bát tự do, Khương Tiêu không uống rượu nhưng anh chàng hứng lên là sẽ thích uống chút rượu.
Quán ăn Khương Tiêu chọn có rượu tự ủ khá ngon.
Khương Tiêu cũng nhấp môi vài ngụm, sau đó Phó Nhược Ngôn chặn ly lại, không cho anh uống.
Phó Nhược Ngôn không lo được tới Diệp Ảnh Ảnh.
Anh chàng uống hết ly này đến ly khác, chuyện trò cũng vui vẻ.
Cuối cùng, dáng vẻ say rượu đã thể hiện rõ.
May mà ngày mai Diệp Ảnh Ảnh không có công chuyện gì.
Anh chàng đến đây là để chơi, uống say thì đi nghỉ thôi, không phải chuyện lớn.
Anh chàng chưa say đến độ thần trí mơ hồ, ngoài mặt chỉ hơi to tiếng, ngồi đó tám chuyện với Khương Tiêu.
Phó Nhược Ngôn ở bên cạnh nghe rất nghiêm túc.
Diệp Ảnh Ảnh nhắc về kỷ niệm thời học sinh.
Đó là quá khứ của Khương Tiêu mà hắn không trải qua.
Ban đầu tán gẫu còn vui vẻ, về sau nói qua nói lại, vẫn không tránh khỏi hai người kia.
"Tiêu này." Diệp Ảnh Ảnh nấc rượu một tiếng, nét mặt hơi hoài niệm: "Hồi đấy mày thông minh thật, Lâm Hạc Nguyên cũng khen mày.
Còn nữa, Lận Thành Duật ấy, tao luôn có cảm giác chúng mày mới là cùng một kiểu người.
So ra, tao chỉ là một đứa cực kỳ bình thường, được quen người bạn như mày, tao..."
"Nói bừa gì đấy?" Khương Tiêu gắp đồ ăn cho Diệp Ảnh Ảnh, cắt ngang lời anh chàng kịp thời, dẫn dắt chủ đề: "Tài năng hội họa của mày đỉnh lắm, không ai hơn được mày, với lại khả năng kinh doanh của mày cũng không tệ, có một số ý tưởng rất tuyệt.
Đợt tao gặp mày ở Tân Hải, những gì mày nói với tao đều là những kế hoạch rất đáng gờm."
"Thứ đó...!thứ đó đâu tốt lắm đâu." Nói đến đây, đầu óc Diệp Ảnh Ảnh dần nóng lên.
Do men say, anh chàng cũng thoáng quên mất một số lời hứa của mình: "Có nhiều điều về sau tao phải học mới biết.
Hồi đầu tao nào nghĩ được mấy cái đấy? Chẳng phải nhờ người ta dẫn dắt sao? Nói qua nói lại, làm vậy cũng để giúp mày, chứ không sao lại đến giúp tao chứ."
Cồn làm tê liệt não bộ, Diệp Ảnh Ảnh hoàn toàn không định hình được những lời mình vừa nói.
Nhắc tới đây, cảm xúc của anh chàng rất kích động.
Anh chàng lao thẳng vào lòng Khương Tiêu, thậm chí còn bắt đầu khóc hu hu: "Tiêu ơi, quen mày tốt thật đấy."
Ôm đùi vui ơi là vui luôn.
Tuy nhiên anh chàng lao tới thất bại, Phó Nhược Ngôn nhanh chóng kéo Khương Tiêu về.
"Ai dẫn dắt mày?" Khương Tiêu cười, anh vẫn chưa phát hiện gì.
"Chủ tịch Tống sao?"
Chủ tịch Tống là ông chủ công ty đầu tư mà